Nếu lần này còn đắc tội Lăng Hàn thì phỏng chừng Mạc Quốc Hào đánh chết gã luôn.
Chung Dương Minh diễu võ dương oai xông lên chỉ vào mặt Lăng Hàn:
- Tiểu tử, giờ lão đại của ta đến, ngươi sợ chưa?
Nếu không phải e ngại Hoán Tuyết thì ngón tay của Chung Dương Minh đã dí vào mặt Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói:
- Ha ha, sợ, đương nhiên sợ.
Chung Dương Minh đắc ý trở lại bản tính kiêu căng:
- Biết sợ thì tốt, còn không quỳ xuống cho ta!?
Thấy Lăng Hàn không nhúc nhích, Chung Dương Minh thúc giục:
- Kêu ngươi quỳ xuống, không nghe thấy sao? Chẳng lẽ muốn Hổ ca nói với ngươi?
Lăng Hàn nhìn hướng Phan Hổ:
- Được thôi, Hổ ca nói sao đây?
Chung Dương Minh xoay người lại, gã tin tưởng Phan Hổ sẽ nổi cơn lôi đình dạy cho Lăng Hàn abì học nhớ đời.
Quả nhiên Phan Hổ hùng hổ đi tới.
Đó, đang nổi giận kìa.
Chung Dương Minh hơi giật mình, gã không ngờ mình có địa vị quan trọng như thế trong lòng Phan Hổ, không thì tại sao Phan Hổ tức giận đến mức này?
Gần rồi, Phan Hổ đã giơ cao tay rồi giáng xuống.
Ủa, cái tát này hơi sớm.
Bốp!
Một tiếng giòn vang rõ to.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Tình huống gì?
Phan Hổ bị điên hay mắt lé mà tát vào mặt Chung Dương Minh?
Chung Dương Minh một tay bụm mặt uất ức nói:
- Hổ ca đánh lộn ngươi, tên khốn kiếp đứng đằng sau ta.
Phan Hổ tức giận quát:
- Không đánh sai, đánh tên khốn nhà ngươi!
Bốp bốp bốp!
Phan Hổ tát lia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667982/chuong-3557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.