Đinh đinh đinh đinh đinh!
Trong nhiều đợt va chạm Trịnh Đồng Phong có cảm giác gặp quỷ.
Đối phương thật sự là nhất mạch sao? Gã cảm giác đụng độ ngũ mạch, quá cường đại.
Trịnh Đồng Phong bị áp chế hoàn toàn, đừng nói oanh sát Lăng Hàn, nếu tiếp tục đánh nhau thì gã khó sống.
Sợ hãi sinh ra làm Trịnh Đồng Phong đánh mất chiến ý.
Đi!
Trịnh Đồng Phong nhủ thầm trong lòng, xoay người định trốn về trong tông.
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Còn muốn chạy?
Lăng Hàn không phải Trịnh Đồng Phong, cả đời hắn trải qua bao nhiêu cuộc sát phạt, hắn sải bước xông lên, trường kiếm đâm vào lưng đối phương.
Trịnh Đồng Phong không quay đầu lại giơ kiếm đỡ.
Đinh!
Lực lượng của Trịnh Đồng Phong thua xa Lăng Hàn, bị hắn dùng thân kiếm đánh lệch, kiếm tiếp tục đâm vào gã.
Trịnh Đồng Phong đổ mồ hôi lạnh la lên:
- Lăng sư đệ, có gì từ từ nói chuyện!
Lăng Hàn nói:
- Được thôi, ngươi nói cho ta biết là ai kêu ngươi mang ta đi sòng bạc?
Trịnh Đồng Phong á khẩu, gã không dám bán ra Lý Trường Đan không thì kết cục của gã chẳng tốt hơn gì.
Lăng Hàn cười khẩy nói:
- Không nói? Ta cũng không cần.
Lăng Hàn đâm kiếm.
Phập!
Lưỡi kiếm lạnh băng xuyên qua thân thể Trịnh Đồng Phong, kiếm này rèn từ địa hóa nguyên thiết, cực kỳ sắc bén, cứng rắn.
Trịnh Đồng Phong tuy là tứ mạch, lực lượng cao ba ngàn cân nhưng thể phách không khác gì người bình thường, gã không ngăn nổi một kiếm này.
Trịnh Đồng Phong quay đâù lại, ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667917/chuong-3492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.