Mã Tuyên Vương dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn La Tu Hiền, thầm nghĩ:
Đừng nói y giết tôn tử của ngươi, dù giết nhi tử, phụ thân của ngươi thì ngươi cũng phải nhịn, chấp nhận. Vì ngươi không trêu vào nổi người đứng sau lưng y.
Đương nhiên Mã Tuyên Vương đường đường là Tiên Vương, không cần giải thích cái gì với Thăng Nguyên cảnh.
Tiên Vương thản nhiên nói:
- Bổn tọa kêu ngươi đi không lẽ ngươi có ý kiến?
La Tu Hiền cắn răng nói:
- Không dám!
La Tu Hiền định xoay người đi nhưng bỏ thêm câu:
- Ta là trưởng lão của Hồng Viêm tông, tông chủ của bản tông cũng là Tiên Vương. Xin đại nhân nghĩ tình này mà suy xét lại.
Mã Tuyên Vương nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi lấy Hồng Viêm tông ra chèn ép bổn tọa?
Mã Tuyên Vương thầm cười nhạt, đừng nói chỉ là Tiên Vương, dù có là Thiên Tôn đến thì sao?
Trời đất bao la, Lăng Hàn lớn nhất.
Mã Tuyên Vương nạt:
- Cút mau!
La Tu Hiền bất đắc dĩ đành rời đi, thân thể nhỏ bé của lão không dám đối nghịch với Tiên Vương.
Thấy La Tu Hiền cụp đuôi chạy mất, mọi người giật mình đến da đầu tê dại.
Mã Tuyên Vương vì Vương Toàn Hà mà thà đắc tội một thế lực Tiên Vương.
Cưng chiều dễ sợ!
Lý Tĩnh Sơ hối hận muốn chết, nếu lúc trước nàng kiên định tín niệm luôn đi theo Vương Toàn Hà, xem thái độ Mã Tuyên Vương dành cho y thì thu nàng làm đồ đệ ruột chỉ là chuyện nhỏ.
bây giờ thì sao?
La Quang đã chết, mọi việc đã mất hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667874/chuong-3449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.