Lâm U Liên, Ngô Hạo Dương, Bạch Mễ Phạn vội tấn công Lăng Hàn, ngăn cản hắn giết người.
Tiếc rằng lúc Lăng Hàn còn là Ngũ Bộ có thể đứng yên cho bọn họ oanh kích mà không rụng cọng lông, càng đừng nói bây giờ.
Trong tình huống cảnh giới ngang bằng có ai đấu lại Lăng Hàn?
Có yêu nghiệt hơn nữa cũng không thể.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Công kích đánh vào người Lăng Hàn đều bị bật vệ, không đem lại chút tác dụng. Lăng Hàn chỉ dùng quyền lực chấn làm phòng ngự của Tân Khí Hổ như băng tuyết gặp nước sôi nhanh chóng tan rã.
Xoẹt!
Một kiếm đâm tới.
Tân Khí Hổ nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi óc gã vụt qua nhiều suy nghĩ cuối cùng thành cười khổ.
Ủa, sao không thấy đau?
Tân Khí Hổ hé mắt ra, thấy Lăng Hàn cười tủm tỉm nhìn mình, trường kiếm ngưng tụ bằng lực lượng bản chất đã biến mất.
Đệt! Ngươi đùa giỡn?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Ngươi diễn kịch lừa ta thì ta cũng lừa ngươi một lần mới thanh toán nợ nần.
Tân Khí Hổ ức chế. Làm giống thật quá vậy, mới rồi gã tưởng mình chết thật.
Ba người Lâm U Liên thở phào, bọn họ thật sự sợ Lăng Hàn làm thịt Tân Khí Hổ, vậy thì chẳng biết Tân Phó sẽ điên tiết làm cái gì.
Bùm!
Lăng Hàn bỗng huơ nắm đấm đánh vào mũi Tân Khí Hổ, khí lực như gã cũng không chịu nổi chảy máu mũi ròng ròng.
Tân Khí Hổ ngạc nhiên ngây thơ vô số tội nhìn Lăng Hàn.
Lại làm gì nữa đây?
Lăng Hàn nói:
- Ngươi đã thừa nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667858/chuong-3433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.