Ở dưới hắn ân cần săn sóc, Tiên Ma kiếm đã từ một điểm khôi phục tới lớn nhỏ bây giờ, thật giống như một đứa bé đang phát triển.
Bành bành bành, đúng lúc này, đại môn lại bị gõ vang.
Lăng Hàn thở dài, hắn có phải quá dễ nói chuyện rồi hay không, cho nên luôn có người tới tìm hắn phiền toái?
Hắn đứng lên, Tiên Ma kiếm cũng lập tức phát quang, hình thể nhanh chóng tăng lớn, những vụn sắt này chính là trên thân Tiên Ma kiếm rơi xuống, cũng có công hiệu ân cần săn sóc nhất định.
Hắn đi ra mở cửa, khá lắm, ngoài cửa rõ ràng đứng ba mươi mấy tên Tiên Vương tầng chín, mỗi cái đều phát tán khí tức của mình, một chút cũng không kiêng sợ.
Trừ bọn họ ra, còn có đám người tuổi trẻ như Vân Ngạo Không, bọn hắn đứng rất xa, mỗi một cái đều ôm hai tay ở trước ngực, mắt lạnh nhìn Lăng Hàn, ước gì chứng kiến Lăng Hàn bị giẫm trên mặt đất chà đạp, vì bọn họ đều là khổ chủ, lúc trước ở trong tay Lăng Hàn đã ăn đủ đau khổ.
- Lăng Hàn, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, xông ra họa lớn như vậy còn không hảo hảo nhận tội?
Một Tiên Vương tầng chín mở miệng trách mắng, trực tiếp định tội cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Sự tình trong Tiên Vương mộ địa, vẫn là không muốn vạch trần thì tốt hơn. Hiện tại các ngươi cút ngay, ta cũng lười chấp nhặt với các ngươi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Uy hiếp như vậy tự nhiên sẽ không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667437/chuong-3012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.