Oành!
Oành!
Oành!
Hắn lùi lại như thế, rất nhanh liền xô đổ vách tường của hiệu thuốc.
- Cái này 20 triệu Tinh Thạch.
Lăng Hàn nhìn về phía Liễu Tuấn nói.
Quan hệ gì tới ta a!
Liễu Tuấn khóc không ra nước mắt, hắn thật không có tiền nha.
Oành, Cốc Ngọc Thụ còn lùi, lại va hỏng một bức tường.
- Lại 20 triệu.
Lăng Hàn tính toán nói.
Liễu Tuấn không nhịn được, nhảy lên nói:
- Đây căn bản không phải cửa hàng của nhà ngươi!
Đúng, Cốc Ngọc Thụ đã lui ra hiệu thuốc, hắn đánh ngã chính là tường của cửa hàng nhà khác, cùng Vũ Hoàng Các không có chút quan hệ nào.
Lăng Hàn lườm hắn một cái:
- Ngươi quản quá rộng đi, ta thu thêm không được sao?
Thu thêm?
Liễu Tuấn rùng mình một cái, hắn nhìn thấy phía sau Cốc Ngọc Thụ, là gian phòng đông nghịt a. Một đường lùi, một đường phá, Lăng Hàn toàn bộ thu thêm, coi như hắn cầm nửa cuối cuộc đời ra sức làm, có thể trả hết sao?
Cốc Ngọc Thụ a, ngươi phấn khởi phản kích đi, cầu ngươi!
Đáng tiếc, trời xanh không nghe thấy hắn khẩn cầu, Cốc Ngọc Thụ cũng tương tự không có, hắn vẫn oành oành oành mà đánh vỡ từng bức tường như cũ, để Lăng Hàn báo ra từng con số làm tim người ta đập nhanh hơn.
Liễu Tuấn cảm giác sắp muốn té xỉu, tuy hắn cũng là người gặp qua tràng diện lớn, nhưng tưởng tượng đến món nợ kia, sắc mặt hắn liền xám ngắt.
Có điều, hắn lo lắng rất nhanh liền kết thúc.
Cũng không phải Cốc Ngọc Thụ phấn khởi phản kích, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666852/chuong-2424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.