Nếu có tồn tại đẳng cấp Thánh Vương thì năng lực như Nữ Hoàng, Vũ Hoàng chỉ có nước chạy trốn. Nhiều năm rồi họ chưa đi ra, một là tìm cơ duyên tại đây, hai là gặp rắc rối gì lớn.
Lăng Hàn gật đầu, hắn muốn thôi diễn nơi Nữ Hoàng, Vũ Hoàng đang ở, nhưng có lực lượng bí ẩn trong chỗ này ngăn cách thiên cơ, làm hắn không cách nào thôi diễn.
Nếu đây thật sự là một góc rơi ra từ Tiên Vực thì Sáng Thế cảnh không là cái đinh gì trong Tiên Vực, không thôi diễn ra được cũng rất bình thường.
Nhóm người tiếp tục leo núi, bốn phía không thấy có sinh mệnh nào khác, dường như yêu thú gì đều bị báo đen kia giết hết rồi.
Nơi này có ngày đêm thay đổi, nhưng không phải ban ngày trời sáng, ban đêm trời tối mà là một nửa thời gian bầu trời sắc vàng, nửa khác màu bạc, không biết nên nói cái nào là ban ngày, cái nào là ban đêm.
Không trời, không trăng, không sao, chỉ có sơn mạch liên miên như vĩnh hằng mãi mãi.
Ước chừng thời gian màu vàng là ban ngày, màu bạc là ban đêm. Một ngày qua đi nhóm người Lăng Hàn thấy mệt, dừng lại điều chỉnh.
Thật khó tin, bọn họ đều là Thánh Nhân vậy mà đi có một ngày đã mệt? Lăng Hàn huyết chiến với Khai Vân Vương bốn năm vẫn khỏe như trâu.
Chỉ có thể nói chỗ này rất thần kỳ.
Long Ngữ San thả Long Hương Nguyệt ra khỏi không gian thần khí. Lăng Hàn lấy nguyên liệu từ trong Hắc tháp ra đưa cho ba nữ nhân Thiên Phượng Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666200/chuong-1771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.