Bên kia, bằng hữu lên tiếng khuyên Đồng Dịch cũng vung tay rời đi. Lúc trước nhắc nhở Đồng Dịch là đã tận tình tận nghĩa, bằng hữu sẽ không cùng chết chung với Đồng gia.
Đồng Văn Tông mặt như đưa đám hỏi Đồng Dịch?
- Thất tổ gia, lần này làm thế nào?
Đồng Dịch quát nạt:
- Làm thế nào? Làm thế nào? Sao ta biết nên làm sao!?
Đồng Dịch chửi Đồng Văn Tông xối xả:
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi muốn chết thì đi chết một mình, tại sao hại người vậy!?
Đồng Văn Tông mếu, gã đâu ngờ cái tên trẻ trung kỳ dị là Thánh Nhân, tồn tại mà lão tổ nhà gã gặp cũng phải quỳ xuống hành lễ.
***
Lăng Hàn đã quên nhạc đệm này, hắn bước theo con đường đi tới một điểm, hắn cảm giác cơ thể nặng trịch như xuyên qua hạn chế hay thứ gì. Tóm lại thiên địa này trở nên khác biệt, trực quan nhất là linh khí, độ đậm đặc tăng cao gấp trăm lần trở lên. Nếu tu luyện tại đây tích góp nguyên lực sẽ nhanh đến không tả nổi, Thánh Nhân cũng được ích lợi.
Hèn gì các Thánh không chịu về, chưa tích góp nguyên lực đến cực hạn thì tu luyện ở đây phóng lớn ích lợi rất nhiều.
- Sao linh khí nơi này đậm như vậy!
Vô Tướng Thánh Nhân kinh kêu:
- Ta từng đi vô số tinh thể nhưng không có nơi nào sánh bằng chỗ này, quá kinh người!
Thánh Nhân thành danh lâu năm như Vô Tướng Thánh Nhân cũng nói vậy là biết linh khí chỗ này đậm tới mức nào.
Thiên Phượng Thần Nữ gật gù nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666198/chuong-1769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.