- Giấu đầu lòi đuôi, ngươi là người không có mặt sao?
Tạ Đông Lai giễu cợt nói, khoan hãy nói, cùng Lăng Hàn đấu mấy lần, khả năng chém gió của hắn rất có tăng lên, trở nên thiếu đạo đức hơn nhiều.
Không nhìn thấy vẻ mặt của Vô Diện, nhưng hắn gảy dây đàn, vù, một trường kiếm hiện lên, chém qua Tạ Đông Lai.
Xem ra, hắn vẫn có chút giận.
- Lớn mật!
Hai lão bộc nhìn nhau một cái, một người giết tới Vô Diện, tên còn lại giết về phía Lăng Hàn.
Vù, Vô Diện lại đánh đàn, một cây trường thương xuất hiện, oanh kích lão bộc đi giết Lăng Hàn.
Oành!
Lão bộc kia chỉ xoay người đấm lại, liền nổ nát trường thương, mà một lão giả khác kéo tới, oành, vung tay đập bay Vô Diện.
- Ồ!
Thân hình của Vô Diện gập lại, hắn khặc một tiếng, trên khăn che mặt nhất thời xuất hiện một vết máu, bị một đòn đánh cho thổ huyết. hắn bừng tỉnh nói:
- Đã quên mở ra áp chế tu vi.
Sắc mặt Lăng Hàn không khỏi tối sầm lại, không nghĩ tới Vô Diện này còn có một mặt "khác" như vậy.
Nếu như đối phương thật bởi vậy bị giết, vậy chẳng phải oan thấu trời sao?
Oành!
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội ra quyền, đấu cùng một tên lão bộc, thân hình nhất thời lùi về sau, về mặt lực lượng hắn kém quá nhiều, nhưng bởi vì thể phách đủ mạnh, hắn miễn cưỡng cày mặt đất ra một cái mương dài trăm trượng, hóa giải lực lượng.
Hắn vẩy vẩy hai tay, lực lượng đáng sợ trùng kích, thần cốt của hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665768/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.