Chỉ thấy Hà Cảnh Vân lộ ra vẻ tiều tụy mãnh liệt, đây chính là đang luyện chế Thần đan cấp sáu, đan dệt thần văn cần hao phí tâm lực kinh người, chẳng những thần hồn mỏi mệt, ngay cả nguyên lực cũng hao tổn đến cơ hồ hết sạch.
Bình thường luyện loại đan dược này, Đan Sư phải vừa luyện chế vừa nhai thuốc, bổ sung nguyên lực, nhưng Hà Cảnh Vân có thể được gọi là Đan Sư thiên tài, quả thật có vốn gốc, hắn từ đầu tới đuôi không có ăn qua một viên thuốc.
Cái này cũng không phải tự phụ, mà ăn thuốc, khó tránh khỏi sẽ có chút phân thần, ảnh hưởng phẩm chất thành đan.
Nhất cổ tác khí, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Bất quá, hắn cũng sắp mệt chết, luyện hoàn tất lò đan dược này, hắn ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng.
Nhưng so với Lăng Hàn mà nói, vậy thì thật để cho người ta chắc lưỡi hít hà, lắc đầu.
Hắn ung dung như cũ, trên trán ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, chẳng qua là cặp mắt trở nên sáng một ít.
- Khai!
Hà Cảnh Vân dùng sức vỗ lò luyện đan một cái, ba, nắp lò bay lên, chỉ thấy có ba viên đan dược tự mình bay ra, giống như muốn chạy trốn. Hà Cảnh Vân sớm có chuẩn bị, tay trảo một cái, ba viên đan dược liền rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn lộ ra vẻ hài lòng, trước kia một lò hắn nhiều nhất có thể luyện ra hai viên, nhưng lần này phát huy cực kỳ tiêu chuẩn, đạt tới ba viên.
Ha ha, cái này còn không thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665715/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.