Không có yêu thú, không có thần dược, chỉ có một Hoàng Tuyền ở trên bầu trời chạy chồm.
Nơi này hầu như không nhìn thấy người.
Bởi vì mọi người đều biết, đây là một nơi hoang vu, sao có khả năng có người lại đây lãng phí thời gian?
Đại địa toả ra khí tức u ám, dâng lên độ cao đại khái khoảng hai trượng, không ngừng biến ảo ra các loại hình thái, khá là quái dị.
Nhưng khí tức như vậy không có nguy hiểm, xưa nay chưa từng nghe nói ai hấp thu khí tức như vậy sẽ chết.
- Đại chiến năm đó lưu lại sao?
Lăng Hàn suy đoán.
Vài ngày sau, phía trước xuất hiện một cung điện, xây ở dưới chân một ngọn núi lớn, mà khởi nguyên của Hoàng Tuyền rõ ràng là ngọn núi lớn này, từ trên đỉnh ngọn núi ầm ầm chảy xuống, hóa thành dòng sông chạy chồm ở trên bầu trời.
- Các ngươi tiến vào Hắc Tháp đi.
Lăng Hàn nói, không muốn để cho các nàng mạo hiểm.
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, bắt đầu từ nơi này nàng căn bản không giúp được Lăng Hàn, ngược lại sẽ cản trở Lăng Hàn, không bằng đi vào trong Hắc Tháp nỗ lực tu luyện, tăng thực lực lên, chí ít sau này sẽ không cản trở Lăng Hàn.
Hồ Phỉ Vân có chút không tình nguyện, nàng là bảo bảo hiếu kỳ, nơi này âm u khủng bố, tuy làm cho nàng lông tơ dựng lên, nhưng lại hứng thú dày đặc, không muốn bỏ qua trò hay đặc sắc.
Vừa lừa vừa dụ, cuối cùng cũng coi như thu Hồ Phỉ Vân vào Hắc Tháp.
- Sâm gia cũng muốnvào!
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665679/chuong-1249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.