- Sâm gia biết, trên người ngươi có một bảo vật, có thể chứa đựng vật còn sống, cho sâm gia ẩn thân một hồi, sau khi đi ra ngoài, sâm gia thưởng ngươi tuyệt thế thần dịch!
Lăng Hàn nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ đối phương nhìn thấy "Hoàng kim nãi" của Trầm Trúc Nhi thì chảy nước miếng, sắc mặt không khỏi tối sầm lại nói:
- Ngươi nói tới tuyệt thế thần dịch, sẽ không phải là nước miếng của ngươi chứ?
Tuy này xác thực có thể xưng bảo thủy, nhưng cùng tuyệt thế thần dịch chênh lệch cũng quá to lớn đi.
Lão nhân sâm không khỏi đỏ mặt, ho khan một hồi nói:
- Sâm gia được thiên địa tạo hóa, khắp người đều là bảo vật, ngươi cho rằng ai cũng có thể được ngụm nước của sâm gia?
Lão già này thật không phải thứ tốt!
Trợ giúp hắn thoát vây, báo lại chính là mấy ngụm nước miếng, ngươi là ô nhục người sao?
Lăng Hàn cò kè mặc cả nói:
- Ngươi cắt một nửa ra, ta liền mang ngươi rời đi.
- Tiểu tử, ngươi quá tham lam, lại muốn cắt sâm gia?
Lão nhân sâm tức điên.
- Xem chân của gia gia ngươi, không đạp tỉnh ngươi a!
Một người một nhân sâm lại đánh nhau, có điều, chỉ qua mấy chiêu liền ngừng lại.
- Nhiều nhất một cái râu nhân sâm!
Lão nhân sâm nói.
- 100 cây!
Lăng Hàn giở công phu sư tử ngoạm.
- Lăn, trên người sâm gia tổng cộng mới có ba mươi bảy sợi rễ, rút hết cho ngươi cũng không đủ!
Lão nhân sâm kêu quái dị.
- Vậy thì ba mươi bảy rễ là được rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665678/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.