Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Phù Lương Dạ cùng tên còn lại vội vàng đuổi theo, nếu lạc đàn mà nói, không phải sẽ bị Lăng Hàn đánh tơi bời sao?
- Chờ ta một chút!
Cái Vịnh Tư cũng không kịp chữa bệnh, hắn đã bị thương nặng như vậy, cũng không muốn lại bị Lăng Hàn đánh.
- Cốc Hoang này muốn mời chào ta, đại khái mục đích từ đầu chính là Thiên Nguyên Chân Dịch đi?
Lăng Hàn lẩm bẩm.
- Có thể để cho con trai của Tinh Thần cảnh nhớ mãi không quên, đây là bảo vật gì?
- Tìm người hỏi một chút đi.
Hắn trở lại cung điện, bảo Phạm Như giữ cửa, ai cũng không được tới quấy rầy hắn, liền vào trong Hắc Tháp, thỉnh giáo Vô Tướng Thánh Nhân.
- Thiên Nguyên Chân Dịch?
Vô Tướng Thánh Nhân suy nghĩ một chút mới nói.
- Sau khi Hằng Hà Cảnh tọa hóa, máu trải qua thời gian rất dài, mài đi hung sát khí bên trong, hơn nữa tinh hoa vẫn chưa có hoàn toàn trôi đi, liền có khả năng hình thành Thiên Nguyên Chân Dịch.
- Đối với Thần linh dưới Hằng Hà Cảnh mà nói, này là chí bảo.
- Mỗi một giọt Thiên Nguyên Chân Dịch đều chứa đựng lĩnh ngộ đại đạo của Hằng Hà Cảnh, có thể trợ giúp Thần linh đề thăng cảnh giới, tương đối tốt.
Lăng Hàn bừng tỉnh, thảo nào Cốc Hoang cần Thiên Nguyên Chân Dịch như thế, bởi vì hắn đã tu đến Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, nhưng Tinh Thần cảnh có bao nhiêu khó khăn? Ngay cả phụ thân hắn đồng dạng là Tinh Thần cảnh cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665654/chuong-1224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.