Thậm chí Loạn Tinh nữ hoàng có chút vui mừng, may mắn người cuối cùng là Lăng Hàn, bằng không nếu như đổi thành một người đàn ông khác, hiện tại nàng khẳng định đã thất thân. Nghĩ đến mình sẽ thất thân cho một nam nhân hoàn toàn xa lạ, nàng liền nghĩ mà sợ, rùng mình một cái.
Hơn nữa, Vô Tương Thánh Nhân vì được đồ đệ, nhất định sẽ không chỉ để nàng thất thân một lần, vậy thì càng thêm đáng sợ.
Từ điểm đó mà nói, Lăng Hàn quả thực là đại ân nhân của nàng, hơn nữa ân tình lớn đến đời này cũng báo lại không được!
Nhưng vấn đề là, mình và hắn hôn hôn ôm ôm, những hình ảnh này đồng dạng ghi ấn vào trong đầu, sau này mỗi khi nhớ tới, nàng còn làm sao an lòng? Trên người nàng có trọng trách, một lòng võ đạo, chỉ có trở thành mạnh nhất thiên hạ mới được.
Võ đạo chi tâm xuất hiện tỳ vết, có khả năng ảnh hưởng tiến cảnh của mình, cái này lại nên làm sao?
Tâm của nàng có thể không loạn sao?
Cuối cùng, nàng chỉ khẽ ừ một tiếng, xem như là đang nói “trẫm biết rồi”.
Lăng Hàn biết đối phương khó xử, nhưng hắn không phải nữ nhân, càng không phải Loạn Tinh nữ hoàng, có thể phỏng đoán cũng không đủ một phần trăm. Hắn cất giọng nói:
- Bệ hạ, chúng ta coi như những ngày qua xưa nay chưa từng xảy ra, được không?
Nghe hắn nói như vậy, Loạn Tinh nữ hoàng vừa tức vừa giận.
Câu nói này, là nàng nói mới phải a!
Ngươi sờ soạng ta, hôn ta, ôm ta, một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665609/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.