Đây chính là kỳ vật không thuộc về giới này, cần mười hai ngàn tỷ năm mới có thể trưởng thành.
Mười hai ngàn tỷ năm, khái niệm này nghĩa là gì?
Ở trước mặt Luân Hồi Thụ, ngay cả Thánh Nhân cũng chỉ có thể tự nhận hàng tiểu bối, niên đại không bằng số lẽ của đối phương.
- Tiểu tử, ngươi đây là đạt được di bảo của vị Thánh Vương nào sao?
Tiếng nói của Vô Tương Thánh Nhân run rẩy.
Sáng Thế Cảnh xưng Thánh, Tiểu cực vị là Tiểu Thánh, Trung cực vị là Trung Thánh, Đại cực vị là Đại Thánh, Đại viên mãn là Thánh Vương. Đừng xem đều là Sáng Thế Cảnh, nhưng bước vào Thánh Cảnh, mỗi một bước đều thiên nan vạn nan.
Có thể nói, đại bộ phận Thánh Nhân sau khi bước vào Sáng Thế Cảnh, vậy cho dù đến chết già cũng vẫn là Tiểu Thánh, cách Trung Thánh không biết kém bao xa.
Vô Tương Thánh Nhân chính là một vị Tiểu Thánh, ở trước mặt Thánh Vương, hắn nhỏ bé như kiến.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Tiền bối đối với nơi này có hài lòng không?
- Thoả mãn! Thoả mãn!
Vô Tương Thánh Nhân hài lòng, có thể tự mình báo thù, ai muốn mượn tay người khác? Hơn nữa, cái này còn có thể để hắn sống tiếp, thậm chí khôi phục tu vi năm đó, cái này dĩ nhiên là càng thêm thoả mãn.
- Vậy cũng nên thả chúng ta ra ngoài chứ?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Không thành vấn đề!
Vô Tương Thánh Nhân đáp ứng.
- Đúng rồi, cái gì là tai nạn của Thiên Nhân?
Lăng Hàn đột nhiên hỏi.
Vô Tương Thánh Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665608/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.