Phạm Dũng, Tả Tiêu nhìn lẫn nhau, cũng chậm rãi gật đầu.
Kim Trí Huy, Chu Cao Dương, Phục Thiên, Ân Nguyên Hương thì không có ý kiến, vừa không đồng ý nhưng cũng không phản đối, một bộ các ngươi loạn các ngươi, ta chỉ cần quản tốt mình là đủ.
Thấy hết thảy khách nhân đều không phản đối quay lại Độc Vụ, Dương Thiết Thành hừ một tiếng nói:
- Được, vậy thì trở lại Độc Vụ.
Hắn cũng nín một hơi, có người lại dám ở dưới mí mắt của hắn hành hung, hắn nhất định phải tìm ra người này.
Thuyền chậm rãi quay đầu lại, chạy tới trong sương mù.
Mỗi người đều không nói nữa, thật giống như thủ thế chờ đợi, rất nhanh, sương mù bao phủ lại, ánh mặt trời biến mất, cuối cùng biến thành một vùng tăm tối.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe thanh âm oành oành oành oành vang lên, chiến đấu đã bạo phát.
- Ừm!
- A!
- Ồ!
Không ngừng có tiếng kêu rên truyền đến, có người bị đẩy lùi đụng vào khoang thuyền, có người bị đánh mấy quyền mấy chưởng, phát ra thanh âm đau đớn, còn có người trúng kiếm, máu tươi tung bay, dán lên mặt người nóng hầm hập.
Ở những cao thủ này mà nói, dù cho không thể nhìn thấy thì đã làm sao, đã sớm nắm giữ hoàn cảnh trên boong tàu thanh thanh sở sở, thật giống như một người đui ở trong một gian phòng mấy năm, cực kỳ quen thuộc.
Bọn họ đều cho rằng khóa chặt Lăng Hàn, ra tay đánh nhau.
- Ngươi thật là hư hỏng.
Ở trong Hắc Tháp, Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu than thở.
La Ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665474/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.