Đại bạch thỏ sợ đến lông tơ dựng đứng, hai chân run run, chỉ muốn giẫm một cái chạy mất, nhưng nghĩ nghĩ lại không cam lòng, Long Huyết Phách Vương Tham bị thiếu niên Nhân tộc này lấy đi a.
Nó phí công phu rất lớn, không biết giẫm bao nhiêu lần, mới đào trộm được cây nhân sâm này lên a.
- Nhân tộc, không bằng mọi người cùng nhau ăn canh nhâm sâm đi, Thỏ Gia lại bắt một con Thanh Loan, làm nồi canh Thanh Loan nhân sâm, tuyệt đối đại bổ!
Con thỏ này lập tức lấy Hổ Nữu làm chuẩn, nước miếng chảy đầy đất.
- Làm thịt thỏ nấu canh nhân sâm!
Hổ Nữu lập tức giơ tay.
- Nấu muội muội ngươi!
Đại bạch thỏ suýt chút nữa đá về phía Hổ Nữu, nhưng trong lòng lo lắng, không dám xằng bậy.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Nhân sâm kia tạm thời còn không ăn được, còn phải qua một năm! Ta cam đoan với ngươi, hiện tại ngươi cho ta một cây, một năm sau, ta trả ngươi hai cây, thế nào?
Đại bạch thỏ không khỏi trừng lớn mắt nói:
- Tiểu tử loài người, ngươi thổi da trâu quá lớn đó, ngươi cho rằng Thỏ Gia nhà ngươi là bị người hống lớn, ngay cả loại lời nói dối này cũng sẽ tin? Thỏ Gia ăn linh dược còn nhiều hơn ngươi ăn gạo!
- Thỏ lưu manh!
Lăng Hàn nhìn nó giơ ngón giữa.
- Ta chỉ nói như vậy, ngươi có tin hay không tùy ngươi!
Ai bảo nhân sâm ở trên người hắn chứ?
- Tin, Thỏ Gia đương nhiên tin!
Đại bạch thỏ vội vàng gật đầu.
- A…
Nó đột nhiên kêu thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665051/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.