Tàn Dạ giết ra, đao khí ngang dọc, uy thế kinh người.
Dương Anh Vân cười khanh khách, mông lớn uốn một cái, thân hình dời đi, tay nhỏ thò ra tóm tới trường đao, muốn tay không đoạt dao sắc.
Tàn Dạ hừ một tiếng, xoay trường đao một cái, lưỡi dao hướng xuống dưới, đâm về phía Dương Anh Vân.
- Thực sự là nam tử thô lỗ không rõ phong tình, nữ nhân là dùng để yêu, ở trên giường ngươi muốn dằn vặt thế nào cũng được, chỉ sợ ngươi không đủ lực, nhưng mà ở thời điểm động thủ, vẫn phải ôn nhu một chút!
Thân hình của Dương Anh Vân vọt qua, không ngần ngại cảnh xuân bại lộ chút nào.
Này làm cho Chư Toàn Nhi, Tần Liên Nguyệt và Hà Lan Vận mắc cỡ đỏ mặt, càng nổi giận đùng đùng, tại sao có thể có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?
Quả thực là xấu hổ!
Có điều, Dương Anh Vân rất mạnh.
Nàng đúng là Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao, sức chiến đấu đạt đến mười hai tinh, không coi là thiên tài quá mạnh mẽ, nhưng đã rất mạnh, dù sao sức chiến đấu của Tàn Dạ cũng chỉ có bảy tinh, đây là hoàn toàn nghiền ép.
Nhưng thực lực của Dương Vân Anh cũng chỉ mạnh hơn Hồ Khánh Phương hai tinh, lại dám giết tới như thế, hiển nhiên còn có chỗ dựa khác.
- Ồ!
Hồ Khánh Phương không khỏi kỳ quái, tại sao Tàn Dạ biến yếu như vậy? Phải biết trước đó hắn đánh với Tàn Dạ, nhưng mà nhiều lần chịu thiệt, mới sẽ từ bỏ rút lui.
Nếu như Tàn Dạ chỉ có loại sức chiến đấu này, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665042/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.