- Lại không chết?
Lăng Hàn sững sờ, sau đó lắc đầu, nhẹ buông tay, nhánh cây kia liền hóa thành bột mịn.
Đó chỉ là cành cây phổ thông mà thôi, nào chịu được kiếm ý của hắn, nguyên lực vừa dứt, tất nhiên sẽ tiêu tan.
La Đạt ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, thiếu niên này là yêu quái sao? Rõ ràng chỉ là Linh Hải tầng bảy mà thôi, nhưng sức chiến đấu còn cường đại hơn Trầm Trung Thành, chỉ dựa vào một cành cây làm kiếm, lại suýt chút nữa đánh giết hắn.
Lăng Hàn vuốt cằm nói:
- Làm sao bây giờ, nói chỉ dùng cành cây, nhưng lại không thể giết người, lần này lúng túng rồi.
Hàm răng của La Đạt run lên, nhưng trên mặt rất kiên định nói:
- Muốn giết cứ giết, đừng nhục nhã ta!
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Cũng coi như là nhân vật trên Thiên Kiêu bảng, chí ít còn có chút cốt khí. Được rồi, nếu ngươi muốn chết như vậy, ta chỉ đành tác thành ngươi.
La Đạt không khỏi co giật, lẽ nào đối phương có ý buông tha hắn, nhưng vừa nãy hắn kiên cường như thế, không phải trực tiếp đập chết cái mạng nhỏ của mình sao? Cái kiên cường này đánh đổi cũng quá lớn đi.
Vẻ mặt của Lăng Hàn đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lại bầu trời nói:
- Nếu các hạ đến rồi, hà tất che đậy làm chi.
- Ha ha, chỉ là đi ngang qua, xem náo nhiệt mà thôi.
Một trung niên hơn ba mươi tuổi từ trên ngọn cây nhảy xuống, vóc người thon dài, dù cho đã trung niên, nhưng vẫn toả ra phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664839/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.