Một trước một sau, tương tự là bằng hữu của Lăng Hàn, nhưng ý nghĩa hoàn toàn không giống.
Ngay cả Đan sư Huyền Cấp trung phẩm cũng phải xưng Lăng Hàn là Hàn thiếu, có thể làm bằng hữu với Lăng Hàn, đây là vinh quang cỡ nào?
Cha mẹ Khương gia, kể cả Khương Phi Yên đều mừng rỡ, đại cô cùng nhị cô thì tập hợp tới, đại cô nói:
- Hàn thiếu, Hoa nhi và Viễn nhi nhà ta đều rất ngoan, nhất định có thể làm bằng hữu của Hàn thiếu.
- Đúng đúng đúng, có thể làm bằng hữu.
Nhị cô cũng vội nói.
Thực là không biết xấu hổ.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Ta biết các ngươi sao?
Đại cô và nhị cô đều câm họng. Thay đổi lúc trước, các nàng khẳng định đã giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại ngay cả cái rắm cũng không dám thả, không ngừng nháy mắt với Khương Phi Yên, hi vọng nàng có thể giúp hai người nói chuyện.
Nếu như con trai của mình có thể trở thành bằng hữu với Lăng Hàn, này không phải có thể đi nghênh ngang ở Hoàng Đô sao?
- Các ngươi cút đi!
Lăng Hàn không nhịn được nói.
Đại cô và nhị cô sao cam tâm, làm như không nghe thấy, dự định chết cũng ở lại.
Lăng Hàn cười gằn nói:
- Chẳng lẽ muốn ta gọi Ngô Thiên Phong và Nguyên Sơ trở về, tính nợ cũ với các ngươi?
Tha cho bọn họ một lần, đã là nể mặt Kim Vô Cực, nếu không hắn đã sớm đánh một trận.
Lúc này đại cô và nhị cô mới bất đắc dĩ rời đi.
Lăng Hàn ngồi xuống bồi tiếp bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664604/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.