Lăng Hàn cũng không để trong lòng. Tong ánh mắt của hắn có vẻ vui mừng mà người khác không nhìn thấy được.
Ngô Thiên Phong không phải bị rắn cắn, mà là bị một loại bảo vật kích thương.
Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa thể xác định, nhưng có nắm chắc rất lớn.
- Đến, thay đổi vị trí, để chân nằm ngang.
Lăng Hàn nói.
Ngô Thiên Phong vội ngồi xuống, để chân trái lên một cái ghế khác, sau đó dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Lăng Hàn.
Đan sư như Nguyên Sơ, tuyệt đối không thể ăn nói ba hoa, bởi vậy hắn nói trình độ đan đạo của Lăng Hàn trên hắn, vậy khẳng định là như thế. Tuy chuyện này quá kinh người, để hắn không thể tin tưởng.
Hiện tại tất cả mọi người đã thành lá xanh, đều đưa mắt nhìn Lăng Hàn, thiếu niên cực kỳ trẻ tuổi kia.
Lăng Hàn rất tự nhiên. Kiếp trước hắn đã quen thành tiêu điểm chú ý của mọi người, hiện tại hắn chỉ muốn xác minh suy đoán trong lòng. Hắn đưa tay gõ lên đùi của Ngô Thiên Phong, cứ mấy lần sẽ dừng lại quan sát một chút.
Một lúc sau, hắn lộ ra nụ cười tự tin, nói:
- Lão Ngô, ta sắp trị liệu cho ngươi, có điều, sẽ rất đau!
- Hàn thiếu yên tâm, lão phu là người luyện võ, đau khổ gì chưa ăn qua? Hàn thiếu cứ việc buông tay làm, lão phu chống … A!
Ngô Thiên Phong đang nói dõng dạc, nhưng thình lình phát ra một tiếng hét thảm.
Trên tay Lăng Hàn xuất hiện một đoàn lửa cháy đỏ rực, hóa thành một đạo phong mang, đang thiêu đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664603/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.