Edit: OnlyU
Bản đồ hơi mơ hồ, mọi người tìm kiếm cả ngày vẫn không tìm được nơi cần đến.
Giang Thiếu Bạch nhàm chán nhìn cát vàng mênh mông, tìm cả ngày không có kết quả khiến hắn hơi thất vọng. Hắn ngồi xuống cát, tháo giày đổ cát bên trong ra.
“Sa mạc không phải là nơi cho người ở, thật sự không nghĩ ra tại sao lại có người thích đến sa mạc thám hiểm?”
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: “Người ta có ước mơ, thích những thứ rộng lớn, cậu không giống.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Có lẽ họ chỉ nhất thời nóng đầu mà thôi, có câu “Một lần sảy chân để hận nghìn đời” chính là nói những người như thế.”
Diệp Đình Vân: “…”
Chạng vạng, mọi người đến một trấn nhỏ trong sa mạc.
Giang Thiếu Bạch đã ăn ngủ một đêm ngoài trời, thỉnh thoảng ngủ ngoài trời cũng không tồi, nhưng dù sao sống trong xã hội hiện đại văn minh đã lâu, hắn hơi nhớ cái giường mềm mại.
Hoàn cảnh ở sa mạc Taklamakan vô cùng khốc liệt, thảm thực vật rất thưa thớt, dọc đường đi không nhìn thấy cụm dân cư nào, di chuyển trong sa mạc khiến người ta có cảm giác như thời gian ngừng lại. Nhưng khi đến gần ốc đảo trong sa mạc vẫn có thể nhìn thấy thánh liễu đỏ rực, hồ dương màu vàng, những lùm cây sặc sỡ, bầy dê thả rong…
*Thánh liễu
*Hồ dương
Di chuyển trong sa mạc yên tĩnh một thời gian dài, lúc này nghe tiếng dê kêu bỗng cảm thấy thân thiết lạ thường.
Mọi người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-ha-son-ky-ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/3101744/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.