Edit: OnlyU
Trong trấn nhỏ không có khách sạn, nhóm Giang Thiếu Bạch tìm nhà dân ở một đêm, sáng sớm hôm nhau lại đi vào sa mạc.
Đối với việc lái xe, Giang Thiếu Bạch chỉ có hứng thú thoáng qua, sau đó lại nhanh chóng chán bèn nhường ghế lái cho Lạc Kỳ, còn hắn thì ngồi băng ghế sau đùa nghịch la bàn. Hắn cúi đầu nhìn la bàn, kỳ quái nói: “Sao nó không có phản ứng gì nhỉ? Chẳng lẽ hư rồi?”
“Cậu mua la bàn này ở đâu?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Tổ truyền, mấy ngàn năm lịch sử rồi.”
“Nếu mấy ngàn năm lịch sử thì đã quá hạn sử dụng từ lâu rồi, không dùng được đâu. Mà tôi thấy cái này còn rất mới, không giống đồ cổ, hay là cậu bị lừa rồi?” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu, hôm nay cậu lại khinh thường đồ cổ. Diệp Đình Vân thấy ánh mắt hắn như vậy, khó hiểu hỏi: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Hắn chớp mắt: “Lần trước cậu còn bảo tôi không được ăn nói bậy bạ, sao bây giờ cậu lại khinh thường đồ cổ như vậy. Đồ cổ chính là kết tinh trí tuệ của người xưa đó.” Lần trước hắn chỉ nói cái ấm cổ không thể uống nước mà cậu đã nhéo hắn rồi.
Diệp Đình Vân nghe vậy nhún vai: “Sợ cái gì, ở đây không có người ngoài.”
Tuy đồ cổ là tâm huyết và kết tinh trí tuệ của người xưa, nhưng ở mức độ nào đó đã biến thành thú vui của người có tiền. Lần đó Giang Thiếu Bạch nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-ha-son-ky-ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/3101743/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.