Giang Thiếu Bạch nhìn người kia đi rồi mới vào phòng tổng tài.
“Sao em tới đây mà không thông báo trước vậy?” Lạc Kỳ hỏi
Hắn tùy tiện ngồi xuống ghế xoay: “Em chỉ nhiệt huyết dâng trào nên đến chơi thôi. Mà anh, người vừa rồi là ai vậy?”
“Ai?”
“Người mặc âu phục màu xám tro, nhìn rất kiểu cách vừa nãy.” Hắn đáp.
Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc em nói đến tổng tài tập đoàn Thiên Thịnh đến bàn chuyện làm ăn, có vấn đề gì không?”
“Bàn chuyện làm ăn? Ký hợp đồng rồi hả anh?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Chưa đâu, nhưng bàn bạc xong xuôi hết rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh à, hay là thôi đi, đừng ký với anh ta.”
Lạc Kỳ ngẩn ra, không hiểu ngẩng đầu lên hỏi: “Người nọ đắc tội em hả?”
Hắn lắc đầu: “Không phải. Hôm nay em mới thấy anh ta lần đầu tiên, còn không biết người ta là ai mà.”
Lạc Kỳ khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao?”
Thật ra có thể nói hợp tác với tập đoàn Thiên Thịnh khá tốt, từ bỏ thì hơi tiếc, nhưng nếu Giang Thiếu Bạch kiên trì thì anh từ bỏ cũng được.
“Trên mặt người này có hoành văn, mạng phạm tai ương thấy máu! Không chừng sắp chết rồi. Anh, có khi anh vừa ký hợp đồng với anh ta xong, vừa quay lưng thì người kia… đã chết, không phải sẽ rất phiền phức sao?”
Lạc Kỳ kinh ngạc nhìn em trai, không ngờ hắn sẽ nói tin tức chấn động như sấm sét thế này. Nếu tổng tài qua đời thì đúng là tập đoàn Thiên Thịnh sẽ loạn cào cào một thời gian, mà cũng không biết tổng tài mới nhậm chức là người thế nào…
“Nhị thiếu gia, mấy câu này không được nói lung tung.” Trợ lý An đứng bên cạnh không nhịn được nói.
Lạc Kỳ liếc mắt nhìn trợ lý một cái rồi nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Lạc tổng, chuyện hợp tác giữa chúng ta và Thịnh tổng rất quan trọng…”
“Tôi có chừng mực, cậu ra ngoài trước đi.” Lạc Kỳ lạnh lùng cắt ngang An Hồng.
Trợ lý An cau mày rời đi.
Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn bóng dáng An Hồng, lắc lắc đầu: “Trợ lý An vẫn như cũ! Tuổi còn trẻ mà bảo thủ cứng ngắc, như vậy không dễ tìm vợ đâu!”
Lúc Giang Thiếu Bạch còn làm vệ sĩ cho Lạc Kỳ đã từng tiếp xúc với An Hồng rồi. Cậu ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn đi du học nước ngoài, rất chướng mắt với mấy người “đi cửa sau” vào, cái gì cũng không biết.
Lạc Kỳ liếc nhìn em trai, tức giận nói: “Còn có người ngoài mà em đã nói hưu nói vượn rồi, em cũng biết tính tình An Hồng rồi đó.”
Vô duyên vô cớ nói người ta sắp có tai nạn đổ máu, đây không phải là nguyền rủa người ta sao?
Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Em không nói bậy, em nói thật mà.”
“Em xác định hắn ta sắp chết?” Lạc Kỳ hỏi lại.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Không phải, mặt có hoành văn ý là người này có thể sẽ gặp tai họa bất ngờ, nếu có thể tránh được thì không chừng sẽ sống đến trăm tuổi.”
Lạc Kỳ khẽ gõ lên bàn suy tư một chút: “Vậy à. Đại khái sẽ gặp nạn trong vài ngày tới.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là trong một tuần.”
“Vậy chuyện ký hợp đồng để bàn sau đi.” Anh chờ xem Thịnh tổng có tai qua nạn khỏi không rồi tính tiếp.
“Mà sao em đột ngột đến đây thế?” Lạc Kỳ hỏi.
Hắn cười nói: “Đội Phi Long có nhiệm vụ, em đang cân nhắc xem có nên nhận hay không.”
Anh xoa cằm đáp: “Nếu thấy phiền phức thì đừng nhận, dù sao chúng ta không thiếu tiền. Tiền bán rượu lần trước cũng kha khá, được hơn 2 triệu, ở đây này.”
Lạc Kỳ lấy một cái thẻ đưa cho Giang Thiếu Bạch.
Hắn nhận lấy, vô cùng bất ngờ nói: “Đúng là rất dễ kiếm tiền của mấy người giàu!”
Anh lắc đầu: “Cũng do hàng của em tốt mới dễ kiếm tiền thôi.”
Ban đầu nhờ mấy người bạn của ông Diệp đồn thổi nên rượu của Giang Thiếu Bạch mới trở nên nổi tiếng, mà mấy người này không phải người thường, chỉ cần nói một câu thì còn có tác dụng hơn minh tinh quảng cáo.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Em chỉ mới khui một vò rượu, còn lại hai vò nè, hay là cũng lấy bán luôn đi.”
Anh lắc đầu nói: “Để lại đi, em không uống thì cứ cất đó.”
“Cũng được.”
“Nhiệm vụ lần này có thù lao bao nhiêu?”
“Ba mươi triệu.”
Lạc Kỳ hoài nghi: “Xuống giá rồi à?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Cũng không hẳn.”
Nghe nói nhiệm vụ lần trước là gia tộc mấy đại thiếu gia kia bỏ tiền viện trợ, bên kia hơi nóng nảy nên mới trả thù lao 50 triệu, nhưng lần này kinh phí thật sự có hạn.
“Ba mươi triệu thôi mà, em tính làm?” Lạc Kỳ hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “…” Ba mươi triệu thôi mà? Anh hắn chưa từng nghèo khó nên nói chuyện nhẹ nhàng quá đi! Thật ra ba mươi triệu không ít đâu.
“Kỳ thật vụ này khá thú vị, hơn nữa gần sắp nghỉ rồi, rảnh rỗi không có gì làm.” Giang Thiếu Bạch nói.
Dạo này thực lực của hắn tăng rất nhanh, mà khẩu vị cũng lớn hơn trước rất nhiều, luôn cảm thấy âm khí không đủ. Hắn nghi ngờ đường hầm này có thể đào được các loại mộ táng gì đó. Không biết đi đến đó có được một bữa no không?
Lạc Kỳ cau mày nói: “Đội Phi Long tìm em thường xuyên quá. Không phải em nói một năm chỉ nhận hai nhiệm vụ thôi sao?”
Hắn gật đầu đáp: “Đúng là có nói vậy.” Chắc vì năng lực của hắn xuất sắc nên đội Phi Long có chuyện gì cũng nghĩ đến hắn, hoặc có lẽ muốn mượn cơ hội lần này thăm dò trình độ huyền thuật của hắn.
…
Căn tin trong Yên Đại.
“Ngày 1 tháng 5 cậu định đi đâu chơi?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm ngẫm nghĩ: Đại học rất khác thời phổ thông, thời phổ thông thì thứ bảy chủ nhật được nghỉ học nhưng lại chỉ có cái tiếng mà thôi, một tháng không nghỉ mấy ngày mà giáo viên thường như điên, thúc giục học đến chết, chưa chết thì học đi, rớt lại phía sau sẽ bị đánh, tri thức thay đổi vận mệnh. Một khi lơ là học tập sẽ giống như phạm tội vậy, bị khủng bố áp bách.
Đại học thì khác, ngày nghỉ sẽ được nghỉ ngơi vui chơi đúng nghĩa. Sau khi nhập học có chút không chăm chỉ tiến bộ, cả ngày chỉ chơi bời lên mạng cũng có luôn.
“Chuẩn bị đi Quý Châu.”
Diệp Đình Vân vô cùng hứng thú nói: “Quý Châu không tồi nha! Bát sơn nhất thủy nhất phân điền, cảnh sắc tuyệt đẹp, cũng là một trong những cái nôi sinh ra người cổ đại, là nơi phát hiện nhiều di chỉ văn hóa cổ xưa và hóa thạch cổ đại. Cậu sắp đi du lịch à? Cậu cũng biết chơi lắm.”
“Hiện giờ mọi người thích đi du lịch nước ngoài, du lịch trong nước không còn đứng đầu nữa, cậu đúng là rất giản dị.”
“Thác Hoàng Quả Thụ ở chỗ này, còn có một Miêu trại rất lớn, có thể tìm hiểu các phong thổ khác nhau.”
* Thác Hoàng Quả Thụ được mệnh danh là Thiên Hà (dòng sông trời) trên mặt đất. Thác này cao khoảng 74m, rộng 81m, là thác nước đệ nhất ở Trung Quốc và cũng là một trong những thác nước hoành tráng nhất trên thế giới.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn chỉ nói là muốn đi Quý Châu, vốn chưa suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe nói đó là một thành phố núi, nhiều thôn còn rất nghèo. Bây giờ nghe Diệp Đình Vân nói như thế, sao lại giống thắng cảnh du lịch vậy? Không phải là cậu biết hắn muốn đến đó nên đã tìm hiểu đó chứ? Đáng tiếc hắn không phải đi du lịch mà là có công việc phải làm.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Cậu làm sao vậy? Đi chơi mà sao không vui?”
Hắn gãi gãi đầu: “Không phải, tôi không có mất hứng, tôi chỉ nghĩ một mình tôi đi thì chán lắm…”
“Tôi đi với cậu.”
Hắn nghi ngờ nói: “Cậu muốn đi với tôi?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “1/5 được nghỉ mấy ngày, không có việc gì làm, tôi vốn cũng định đi đâu đó chơi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Vậy cũng tốt, hắn sẽ bỏ một ngày giải quyết cho xong vấn đề ở đường hầm, mấy ngày tiếp theo sẽ đi du ngoạn. Dù sao khó khăn lắm mới được nghỉ, nên vui chơi tận hưởng.
“Vậy quyết định vậy nha, chúng ta cùng đi du lịch.”
…
Doãn Hạ Võ nhận được điện thoại của Giang Thiếu Bạch, nét mặt anh rất kỳ quái.
Đào Lâm thấy thế hỏi: “Sao vậy, huấn luyện viên đồng ý chưa?”
Doãn Hạ Võ đáp: “Huấn luyện viên nói mấy ngày nữa học viện được nghỉ, cậu ấy và Diệp Đình Vân muốn đi du lịch Quý Châu, có thể tiện đường đến xem, giải quyết được thì giải quyết, không thì bảo chúng ta mời cao nhân khác.”
Đào Lâm: “Du lịch?” Sao hắn có cảm giác bị hố vậy.
Doãn Hạ Võ cau mày nói: “Ừ. Nhưng dù sao thì huấn luyện viên đồng ý ra tay cũng là chuyện tốt.”
“Đúng vậy.”
Nghe nói vấn đề ở đường hầm rất khó giải quyết, phía trên cân nhắc thay đổi tuyến đường, nhưng thiết kế đã báo lên, nếu thay đổi thì sẽ tăng dự toán vài trăm triệu, rất phiền phức.
…
Chiều 31/4, tất cả mọi người không còn tâm tư học hành, mà học viện không có lớp buổi chiều, đa số muốn về quê sớm.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến sân bay, tụ họp với nhóm Doãn Hạ Võ.
Nhiệm vụ lần này không phải cứu viện giống lần trước nên cấp trên chỉ phái hai người Doãn Hạ Võ và Đào Lâm cùng đi.
Doãn Hạ Võ vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch lập tức đen mặt.
Hắn mặc quần áo thoải mái, đeo kính mát thật to, một tay kéo va li, tay kia cầm cây gậy selfie, bộ dáng võ trang đầy đủ.
Đào Lâm nhìn cả người Giang Thiếu Bạch mà hết hồn, hắn tưởng Giang Thiếu Bạch nói đi du lịch chỉ là nói giỡn mà thôi, không ngờ là thật, thậm chí ngay cả “thần khí gậy selfie” cũng cầm theo.
Hắn lại nhìn Diệp Đình Vân bên cạnh Giang Thiếu Bạch, kỳ thật gậy selfie cũng không có gì, huấn luyện viên làm nhiệm vụ kết hợp du lịch thì thôi đi, còn dẫn nhị thiếu gia nhà họ Diệp theo.
“Huấn luyện viên, anh mang theo cả gậy selfie à?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, trong nhóm bạn bè có rất nhiều người đi du lịch rồi chụp ảnh, tôi thấy rất đẹp, nghĩ tôi nên chụp vài tấm up lên.”
Đào Lâm: “…” Người Trung Quốc đi đến đâu cũng thích chụp ảnh, nếu đi du lịch mà không thể chụp ảnh thì không chừng khách du lịch sẽ giảm đến ba phần. Trong nhóm bạn bè của hắn cũng có rất nhiều người đi du lịch rồi chụp hình, nói trắng ra là bây giờ đi du lịch không phải bản thân du ngoạn ngắm cảnh mà là cho người khác xem.
“Gần đến giờ rồi, đi được chưa?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Doãn Hạ Võ gật đầu: “Được rồi.”
Vì thời gian tương đối nhạy cảm, trong sân bay rất đông người, xếp hàng gửi vận chuyển đông nghịt, chỗ nào cũng toàn người là người.
Nhóm Doãn Hạ Võ có thân phận đặc biệt nên đi lối riêng, ngay cả như vậy vẫn mất không ít công sức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]