Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch mời Vương Hầu đến một nhà hàng gần đó, chọn một phòng riêng.
“Anh Vương, anh gặp phiền phức gì phải không?” Giang Thiếu Bạch hỏi thẳng.
Vương Hầu ngẩng đầu lên: “Sao em biết?”
“Em nhìn ra được, anh biết sư phụ em là thầy xem tướng mà.” Hắn đáp.
Thực tế thì dù không xem tướng mạo, chỉ cần nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của Vương Hầu là có thể đoán được anh đang gặp rắc rối.
Vương Hầu bỗng nghiêm túc, hơi kích động nói: “Anh nghe cha nói sư phụ em là một cao nhân thâm tàng bất lộ, hiện giờ ông rất nổi tiếng trong thôn, rất nhiều người muốn nhờ ông xem bói…”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Giống như mấy họa sĩ nghèo kiết xác, sau khi chết tác phẩm mới nổi tiếng. Lão thần côn thì biến mất rồi mới được coi là cao nhân, thật sự là… có ích gì chứ. Nếu ngày này đến sớm một chút thì hắn sẽ không sống trong thôn vất vả như vậy. Sư phụ đúng là ngốc nghếch mà.
Giang Thiếu Bạch quay lại vấn đề: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Vương Hầu gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng nói: “Thời gian này anh làm bảo vệ cho một hội sở. Em cũng biết anh không có bằng cấp, không dễ tìm việc làm…”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, năng lực của giáo viên trong thôn và thành phố khác nhau rất lớn, không ít học sinh ở quê cố gắng rất nhiều nhưng chưa chắc có thể thi đậu trường lý tưởng.
“Mấy hôm trước, có hai đại thiếu gia đánh nhau vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-ha-son-ky-ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/3101643/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.