Edit: OnlyU
Giám đốc Vương nhìn Vương Hầu thở dài, thầm nghĩ người này quá khiêm tốn, có chống lưng cứng như vậy mà bình thường không thấy nói tiếng nào. Nếu hắn lộ tiếng gió sớm một chút thì sự tình sẽ không như bây giờ.
Giang Thiếu Bạch nhìn người đứng bên trái, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị: “Anh nhìn thấy Vương Hầu trộm đồ à?”
Người nọ bị Giang Thiếu Bạch hỏi đột nhiên hoảng hốt: “Không có, là Lưu thiếu cho tôi ba mươi ngàn tệ, bảo tôi vu oan Hầu tử trộm đồ…”
Giám đốc Vương nghe nhân viên phục vụ nói mà nhảy dựng, dù muốn đổi lời khai cũng không cần đổi 180 độ như vậy, chỉ cần nói lúc đó không nhìn rõ, bị hoa mắt, hiểu lầm, hàm hồ cho qua chuyện không được sao. Nói thẳng như vậy, tội phỉ báng phải đi tù đó, huống chi còn nhận tiền vu oan.
Lưu thiếu thù dai cỡ nào chứ, không muốn sống nữa sao?
Nhân viên phục vụ chợt nhận ra bản thân vừa nói gì, mặt mày hắn lập tức trắng bệch, tay chân luống cuống: “Tôi… tôi không có…”
Giang Thiếu Bạch lườm đối phương: “Anh có thể câm miệng được rồi.” Hắn dời tầm mắt qua hai người còn lại, giám đốc Vương nhìn dáng vẻ hắn mà bỗng thấy lạnh sống lưng.
Giang Thiếu Bạch nhàn nhã ngồi trên sô pha, uống ly nước trái cây. Sau đó hắn nhìn người đứng giữa, hỏi tiếp: “Anh thì sao, anh cũng tận mắt nhìn thấy?”
“Tôi không thấy rõ…”
Giám đốc Vương nhìn nhân viên kia, thầm nghĩ phải thế chứ, nói không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-ha-son-ky-ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/3101640/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.