Trong căn dinh thự rộng lớn với hàng trăm người làm lẫn vệ sĩ, có lẽ Nhật Hạ chưa bao giờ nghĩ đến việc một người trợ lý bình thường như Sương Sương lại có thể ở trong căn dinh thự lớn thế này.
Cô như cá trên thớt, dù cho bị Sương Sương kéo tay đến đây nhưng vốn việc Sương Sương đang làm cũng không mấy đáng sợ bằng việc bên cạnh Đình Huân.
Đi xuyên qua lớp người cung kính cúi chào chẳng khác nào cảm giác khi cô đặt chân đến nhà họ Hồ cả, Sương Sương lạnh lùng kéo tay cô lên phòng riêng của mình
**“Đại tiểu thư” **- đây là cách mà vệ sĩ cúi chào Sương Sương, điều này có thể cho cô hiểu được vị thế của nhà Sương Sương lớn đến mức nào!
Giọng nói Sương Sương trầm hẳn
**“Không có lệnh của ta không được để bất kì ai đến gần” **
Nét mặt tên vệ sĩ lạnh lùng dạ một tiếng to rõ, lập tức di chuyển lui lại cách cửa phòng Sương Sương đủ để giữ an toàn, ánh nhìn cũng dịch chuyển sang hướng khác.
Cánh cửa phòng bằng gỗ chạm khắc tinh xảo nhận diện vân tay lập tức mở rộng, Sương Sương kéo tay cô đi vào trong, cô chẳng buồn phản kháng cũng chẳng nói thêm bất kì lời nào nhìn cô bây giờ có khác gì một khúc gỗ đâu chứ.
Sương Sương để cô ngồi lên giường, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn này, mọi thứ đều bình thường cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh được lồng khung đặt ở bàn làm việc của Sương Sương chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548410/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.