Mọi thứ sẽ chẳng phải là vấn đề nếu như đêm qua Nhật Hạ không quá chén mà chủ động quan hệ với Đình Huân, nhưng cũng nhờ sự chủ động ấy, trong mắt Đình Huân bây giờ cô mới thật sự được tự do.
PHÒNG KHÁM TƯ BÁC SĨ MINH HÀ
Nhật Hạ hối hả chạy vào phòng của bác sĩ Minh Hà, hơi thở có phần gấp gáp nắm lấy bàn tay bác sĩ Minh Hà mà nói không ra hơi **- “Chị,…em… ấy” **
Bác sĩ Minh Hà liền kéo tay cô sang bàn, tiện thể rót cho cô một cốc nước **- “Em ngồi đi, uống một tí nước đã, từ từ rồi nói em gấp gáp thế làm gì?!” **
Cô cầm cốc nước uống ực một hơi đến cạn, đặt mạnh xuống bàn **- “Chị nói đi, rốt cuộc em ấy ổn chứ?!” **
Bác sĩ Minh Hà vỗ nhẹ lên bàn tay cô
**“Ổn cả, không sao đâu em đừng quá lo lắng” **
Cô thở phào nhẹ nhõm - “Ơn trời” - cô đột nhiên nhớ ra lại hỏi liên tục **- “Em ấy có phải bị giam cầm không?! Có phải ông Hồ đã ức hiếp em ấy không?!” **
**“Nghe chị nè Nhật Hạ, em ấy vốn dĩ lấy ông Hồ là vì ông ấy đã cứu sống mẹ em ấy, còn chuyện ức hiếp thì chỉ có việc là ông ấy quản chặt em ấy quá, đâu đâu cũng có camera cả nên chuyện tự do thật sự không dễ dàng, em ấy hơn em ở chỗ là ông Hồ không dùng bạo lực với em ấy” **
"Vậy thì… tốt rồi" - giọng điệu cô trầm hẳn, thứ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548409/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.