Sau khi ông tức giận, ông liền rời khỏi nhà, chỉ để lại cô với nụ cười gượng gạo, cô chỉ sống thật là mình khi ở nơi không có ai mà thôi, nhưng nơi đó trong căn nhà này chỉ có duy nhất một chỗ chính là phòng của cô - đúng hơn là phòng của vợ chồng cô, vì mọi ngóc ngách trong căn biệt phủ này đều được ông lắp camera, nói ông yêu cô?! Cũng đúng đó nhưng lại có gì đó không đúng - Ông đang dùng mọi cách có thể để chiếm hữu cô thì đúng hơn, cô có khác gì một bảo vật được lưu giữ trong bảo tàng đâu kia chứ.
"Bà chủ người còn muốn dùng bửa sáng nửa không ạ?!"
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu rồi rời bước đi về hướng cầu thang, trong căn nhà rộng lớn này cô không cảm thấy thoải mái một chút nào cả, kể cả trong lòng cô vốn dĩ đang hạ quyết tâm từ bỏ Hạ Anh từ lâu, nhưng đột nhiên lại bị ông khơi mào lên nỗi nhớ tưởng chừng đã quên kia!
Chỉ mới vừa đi vài bật thang cô lập tức chạm mặt Hồ Phong là con trai độc nhất của nhà họ Hồ, anh ta liền nhìn cô có chút khinh khi - "Ơ chẳng phải là mẹ kế đây sao?! Sao đây, nét mặt không tốt lắm hay là dụng tâm tính kế nhiều quá?! Hay là để con khám giúp mẹ kế nhé"
Bàn tay xấu xa của anh ta liền muốn chạm vào người cô, cô giật lùi ra sao né tránh chưa được vài giây vệ sĩ liền ngăn anh ta lại - "Cậu chủ xin người giữ kẻ hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548384/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.