Lúc này ý thức Vương Bác Thần ở bên trong một mảnh hỗn độn.
Anh không cảm giác được thời gian trôi qua, cũng không biết mình ở nơi nào.
Thân ảnh mơ hồ vừa rồi đứng ở đỉnh đầu cự long màu vàng kia, nhìn hướng anh một cái.
Cái nhìn này, tựa hồ từ cổ đại xa xôi, xuyên qua thời không mà tới.
Trong ánh nhìn, mang theo một tia kinh ngạc.
Nhưng nhiều hơn là lực áp chế mạnh mẽ tuyệt đối.
Để Vương Bác Thần có xúc động quỳ lạy.
Bên trong một ánh nhìn, tràn ngập bá khí ngập trời, đó là một loại bá khí mình ta độc tôn trên trời dưới đất.
Uy áp Hắc Tôn Giả mang tới cho anh.
Mặc dù để anh cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đây cũng chỉ là tuyệt vọng khi đối mặt đối thủ mà mình không có cách nào chống lại.
Nhưng ít ra, trong lòng không phục.
Anh vẫn muốn giết chết đối phương.
Nhưng cái bóng lưng kia, lại làm cho anh sinh ra một suy nghĩ không thể địch nổi từ thâm tâm.
"Đó chính là Thần sao?"
Vương Bác Thần nói một mình, anh chưa thấy Thần bao giờ, nhưng cảm giác, Thần chân chính, hẳn là dáng vẻ đó.
Nhấc tay một cái, long trời lở đất.
Lên trời xuống đất, không gì không làm được.
Vượt qua trói buộc từ sức mạnh tự nhiên, có thể lấy vạn vật cho mình dùng.
Vương Bác Thần cảm thấy chủ nhân bóng lưng mơ hồ kia, hẳn là đã đến một bước này.
"Thành Thần...
Vương Bác Thần lần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676359/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.