Chương trước
Chương sau
Bọn người Khương Lạc Trần tiếp tục bàn bạc chuyện kế tiếp. 

Trong một phòng bệnh khác, Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, vô cùng đau lòng. 

Lần đầu tiên cô biết được, kẻ thù mà Vương Bác Thần đối mặt, lại mạnh mẽ như vậy. 

Trước đó cô cho là, với thực lực Vương Bác Thần, cũng có thể đối phó được đối phương. 

Dù đối phương có lớn mạnh hơn nữa, nhưng phía sau Vương Bác Thần là nước R, có quốc chủ ủng hộ, hẳn là không có vấn đề gì lớn. 

Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, việc không đơn giản như vậy. 

Từng tên cường giả xuất hiện, để cô tuyệt vọng. 

Nếu không phải ba chồng Vương Hạo lấy mạng bồi vào, Dao Dao đã bị mang đi. 

Cuối cùng người thần bí kia xuất hiện, mạnh mẽ đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều không thể đối kháng. 

Đối phương còn chưa ra tay, chỉ là khí tràng đáng sợ, liền ép bọn họ quỳ trên mặt đất không thể động đậy. 

Cuối cùng vẫn là trên người Vương Bác Thần xảy ra biến đổi, mới sống tiếp được. 

Cô không dám tưởng tượng, nếu trên người Vương Bác Thần không xảy ra biến đổi, Dao Dao bị đám người kia mang đi sẽ có kết cục gì. 

Điều khiến cô càng đau lòng là, vì bảo vệ các cô, nhiều người chết đi như vậy. 

Mặc dù cô biết, đó là chức trách của họ, nhưng bọn họ dù sao cũng là vì bảo vệ các cô mà chết. 

Đây chính là những sinh mệnh sống sờ sờ đấy, ở trước mặt những tên súc sinh kia, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có. 

Bọn họ cũng có người nhà, cũng có cha mẹ vợ con. 

Nghĩ đến những thứ này, Triệu Thanh Hà liền đau lòng không dứt, hận mình không làm gì được, chỉ có thể cản trở. 



Tiếp theo, những người kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ còn tới bắt Dao Dao đi làm thí nghiệm thức tỉnh huyết mạch kia. 

Nên làm cái gì đây? 

Những người kia quá mạnh mẽ, ngay cả Lão Soái và Bác Thần liên thủ đều không phải là đối thủ của người ta. 

Bác Thần giờ còn đang hôn mê... 

Triệu Thanh Hà không biết nên làm cái gì mới tốt nữa. 

Đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu rõ. 

Lúc này, Trần Ngọc đi đến, nhìn thấy bộ dáng Triệu Thanh Hà tiều tụy, đau lòng nói: "Thanh Hà, con đi nghỉ một chút, mẹ trông Bác Thần. Dao Dao đã không sao." 

Triệu Thanh Hà khóc nói: "Mẹ, mẹ nói Bác Thần sao số lại khổ như thế, chúng ta không có trêu chọc ai, cũng chưa làm chuyện gì xấu, tại sao những người kia lại muốn ép chúng ta đến đường cùng." 

Trần Ngọc an ủi: "Có vài người xấu xa không cần lý do. Bọn họ không cảm thấy mình đang làm chuyện xấu. Thế giới này mãi mãi là mạnh được yếu thua, mặc dù mẹ không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng từ tình huống hiện tại xem xét, trên người Bác Thần có những thứ mà những tên súc sinh kia cần, chính là loại thần huyết kia. Không chỉ là Bác Thần, còn có mẹ của Bác Thần và người nhà họ Vương. Mà thứ chúng ta có thể làm, chính là chống lại đến cùng tên xấu xa kia. Điều hai mẹ con chúng ta cần làm chính là bảo vệ tốt chính mình, không gây thêm phiền phức cho bọn Bác Thần. Thanh Hà, con đi nghỉ đi, đừng nghĩ về những chuyện này, chờ Bác Thần tỉnh lại, đều có thể giải quyết tất cả vấn đề" 

Triệu Thanh Hà lắc đầu, nước mắt đầy mặt nói: "Con muốn ở cạnh Bác Thần, giờ con mới biết được anh ấy phải đối mặt với kẻ thù mạnh như thế. Trước đó con còn cáu kỉnh cùng anh ấy, bây giờ suy nghĩ lại, con đúng là không phải người vợ tốt. 

Trần Ngọc thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Thanh Hà. 

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều là con của bà, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bà còn khó chịu hơn ai hết. 

Ai không hi vọng con của mình được bình an đâu? 

Nhưng hiện thực không cho phép. 

Thấy Triệu Thanh Hà không chịu đi nghỉ, Trần Ngọc cũng không khuyên tiếp.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.