Đầu của Ovid củi sâu xuống.
Đây là ngày bọn họ nhục nhã nhất.
Cũng là ngày Ovid ông ta nhục nhã nhất.
Biết sớm là kết quả như này, ông ta nhất định sẽ không tới đây.
Những người khác ai thích tới thì tới, sự sỉ nhục như này so với việc trực tiếp giết ông ta còn khiến ông ta khó chịu hơn.
“Đồng ý rồi thì tốt, tôi còn tưởng các người sẽ từ bỏ mấy trăm nghìn người của thành phố Vinal này chứ, không ngờ các người cũng không dám.
Trong lời nói của Vương Bác Thần, tràn ngập mỉa mai.
Nhưng Ovid không nói nổi một câu, càng không dám nói.
Ông ta tin, chỉ cần mình dám cố cự lại 1 câu nữa thì Vương Bác Thần sẽ lập tức ra tay.
Ông ta không hề nghi ngờ sát tính của Vương Bác Thần.
Làm đối thủ với người như này là sự bất hạnh của nước A, là sự bất hạnh của mọi lãnh đạo cấp cao nước A của bọn họ.
100 năm trước.
8 nước bọn họ phát động chiến tranh với nước R, cũng ép nước R, không hề nhượng bộ.
Bắt nước R bồi thường, sỉ nhục tới cùng cực.
Hiện nay, bọn họ cũng đã cảm nhận được sự sỉ nhục như này.
Chỉ là khi loại sỉ nhục này tới phiên bản thân bọn họ, bọn họ mới phát hiện là khó thể chấp nhận như này.
Nhưng không chấp nhận thì có thể như nào?
Bọn họ không có bất cứ cách nào đối phó với Vương Bác Thần.
Trừ phi dùng vũ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676316/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.