Kiều Thanh Phong nhìn, Ovid mặt mày khó coi giống như mẹ chết, cười lạnh nói: “Bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Xem ra trên chiến trường còn chưa đánh cho các người sợ. Trên chiến trường các người đã chết 10 mấy vị chiến thần, còn cảm thấy chưa chết đủ đúng không? Khi các người quyết định bắt chủ mẫu và công chúa nhỏ của chúng tôi thì nên nghĩ tới, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.”
“Đồ ngu đần, thật sự coi mình là bá chủ thế giới độc nhất vô nhị à? Cảm thấy bản thân có thể thích gì làm lấy ư? Hôm nay không chết ít người, xem ra các người vẫn sẽ không nhớ lâu.”
Ovid thật sự muốn xé tan cái miệng đó của Kiều Thanh Phong.
Vừa rồi đánh ông ta cũng thôi đi, còn nhổ nước bọt vào người ông ta.
Ông ta chưa từng cảm thấy nhục nhã lớn như này.
Cái tát đó của Vương Bác Thần, ông ta coi như còn có thể chịu.
Dù sao thực lực Vương Bác Thần siêu phàm, ông ta không phải đối thủ.
Nhưng Kiều Thanh Phong là cái thá gì, thực lực tương đương với ông ta, bây giờ lại chó cậy thế chủ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ông ta sớm đã giết Kiều Thanh Phong vô số lần rồi!
“Trừng cái gì mà trừng? Không phục? Đánh ông thì ông chịu, không có thực lực vậy thì im mồm!”
Kiều Thanh Phong không hề vì đối phương là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của nước A mà nể mặt.
Nếu người hôm nay tới là Lâm Chấn Thiên, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676315/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.