Tần Mệnh chết rồi.
Trong số người nhà họ Tần còn lại kia, cường giả đã bị Kiều Thanh Phong và Vũ Trọng Thiên giết chết gần hết rồi.
Những người còn lại đã không còn ý định phản kháng.
Có một loại cảm giác bầu bí thương nhau.
Gia chủ là Đằng Vân Cảnh mà còn bị Vương Bác Thần giết rồi.
Bọn họ phản kháng còn có tác dụng sao?
Trên mặt một số người lộ ra vẻ đau buồn phẫn nộ, rất không cam lòng.
Nhưng không cam lòng cũng vô ích.
"Đầu hàng? Mẹ kiếp, lão tử có chết cũng không đầu hàng. Người nhà họ Tần tôi không có loại nhát gan!"
Một ông lão gầm lên với vẻ đau thương phẫn nộ.
"Chúng tôi chết cũng sẽ không đầu hàng!"
Có người của nhà họ Tần đứng bên cạnh ông lão kia, nhìn Vương Bác Thần với đôi mắt hình viên đạn.
Đối với bọn họ, đám người Vương Bác Thần là kẻ thù sinh tử.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, nhiều năm qua, các thế gia hào tộc khuấy đảo phong vân, gây nên chiến loạn ở sau lưng, không biết đã giết chết bao nhiêu người vô tội.
Đương nhiên, ở trong mắt những người này, những người bình thường kia chẳng qua chỉ là con giun cái kiến thấp hèn, chết bao nhiêu cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Bây giờ đến lượt họ rồi, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận điều đó!
"Vậy thì chết đi."
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
Đối với những người này, anh không có chút thương xót.
Lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676284/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.