Nghe thấy tiếng thét lạnh lùng này của Vương Bác Thần, Trấn Đông Vương – đoạt mệnh thư sinh Lữ Trình lập tức ném thanh trường kiếm trong tay mình về phía Vương Bác Thần.
Đây vốn là binh khí của Vương Bác Thần.
Lúc đầu, khi Nước A gây rối ở Nam Hải, anh đã cầm kiếm đến Nam Hải, một kiếm đẩy lùi một đội hình tàu sân bay mẫu hạm của Nước A, thứ anh dùng chính là thanh kiếm này.
Chỉ là sau này số lần anh dùng kiếm ngày càng ít, vì vậy đã đem thanh kiếm này cho Trấn Đông Vương Lữ Trình.
Với trường kiếm trong tay, Vương Bác Thần dậm chân, cơ thể đột nhiên bay lên cao hàng chục mét.
Cả người như dung hòa làm một với kiếm, ánh kiếm dài mười mấy mét, giống như một ngôi sao băng, hung hăng bổ về phía Tần Mệnh.
Sắc mặt Tần Mệnh bỗng nhiên thay đổi.
Một kiếm này, ông ta dường như không thể cản được.
Đây là chiêu thức gì?
Ông ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua!
"Không thể nào!"
Tần Mệnh gầm lên một tiếng, gắng hết sức ngăn chặn một kiếm này.
Một kiếm này khiến linh hồn ông ta cũng cảm thấy run rẩy.
"Tôi là Đằng Vân Cảnh, cậu chỉ là Siêu Phàm Cảnh, làm sao có thể khai triển ra một kiếm mạnh mẽ như vậy."
"Tôi không tin, tôi không tin!"
Tần Mệnh đã phát điên rồi.
Bị Vương Bác Thần uy hiếp đến phát điện.
Bố trí nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676283/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.