Chương trước
Chương sau
 

Lão Ngũ bị đánh đến mức mặt mũi đều máu, quỳ trên đất, bên cạnh còn có một thanh niên mặt mũi bầm dập, chính là con trai của Lão Ngũ. 

Bốn năm người thanh niên vây đánh hai cha con bọn họ, rất rõ ràng Lão Ngũ đang cầu xin bọn họ. 

Vương Bác Thần một cái tát đánh bay người thanh niên đang muốn đánh Lão Ngũ, lạnh lùng nhìn. 

"Mày con mẹ nó là ai đấy, dám đánh anh Cẩu bọn tao." 

Một thanh niên tóc vàng nhìn đại ca của mình bị một tát đánh bay ngã xuống đất, lập tức thiếu tự tin, chỉ vào Vương Bác Thần mắng: "Mày có biết anh Cẩu của bọn tao là ai không? Tên nhóc kia, mày thật to gan, dám đánh anh Cẩu, mày chán sống rồi sao?" 

Vương Bác Thần lại một tát đánh tới, đánh cho tên tóc vàng xoay quanh tại chỗ ba vòng. 

Nhìn thấy như thế, đám người kia luống xuống, anh Cẩu và tóc vàng ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, đã bị chỉnh đốn, bây giờ phải làm gì? 

Người đến cũng là người ác. 

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: "Đại ca của mấy người là ai? Vì sao đánh ông ta?" 

Anh Cẩu lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa rồi cái tát kia làm đầu của anh ta cũng ong lên. 

Anh Cẩu lau máu tươi bên khóe miệng, mắng: "Tên nhóc, mày là muốn chết phải không? Dám đánh tao? Mày có biết tạo là ai hay không? Mày có biết tao là người của ai không? Tao cho mày biết, hôm nay mày nhất định phải chết, tao nói rồi!" 

Vương Bác Thần không nói gì, lại quất một cái tát vào mặt anh Cẩu. 

"Anh Cẩu." 

Đám người tóc vàng trợn tròn mắt, người kia là ai vậy? Quá dữ dằn, anh Cẩu này cũng bị đánh choáng váng. 

Anh Cẩu chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, như là muốn nứt ra, ôm mặt nói: "Tao mẹ nó... 

Vương Bác Thần lại tát một cái. 

Bốp. 

Hít. 

Những người còn lại hít sâu một hơi, theo bản năng ôm kín mặt mình, tóc vàng thì dùng cả hai tay ôm hai bên mặt mình. 

Vừa rồi cậu ta cũng tự mình thử qua, rất đau. 

Âm thanh đẩy, nghe cũng đau điếng người. 

Anh Cẩu bị một tát này đánh cho quỳ rạp trên đất, khuôn mặt đã sưng thành đầu heo, khóc nói: "Đừng đánh mà, tôi nói, tôi nói." 

Vương Bác Thần không kiên nhẫn nói: "Mày nói sớm không phải là xong rồi sao." 

Anh Cẩu hai tay ôm mặt, không, hiện tại chính xác mà nói là, hai tay ôm lấy một cái đầu heo. 

"Tôi vừa rồi muốn nói, tôi con mẹ nó đều muốn nói, anh còn đánh tôi." 

Đám tóc vàng đồng tình nhìn anh Cẩu, nghĩ sau này có nên sửa lại thói quen nói chuyện một chút không, vừa rồi nếu anh Cẩu không có thêm "con mẹ nó", thì đã không phải ăn bạt tai rồi. 

Thật đau. 

Anh Cẩu vội vàng nói: "Đại ca tôi là Tam Gia, là người trong giang hồ, Tiết Dương mượn tiền Tam Gia không trả được, Tam Gia bảo chúng tôi đến đòi nợ. Đại ca, chúng tôi đều là làm việc cho người ta, anh tạm tha cho chúng tôi đi." 

Đám tóc vàng vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy đại ca, chúng tôi đều là tay chân, vừa rồi chỉ là muốn hù dọa một chút, thật sự không có ý định làm cái gì." Vương Bác Thần hai mắt lạnh lẽo nói: "Hù dọa một chút là đánh con người ta đến hôn mê bất tỉnh sao?" 


Anh em chó má gì, bình thường ăn thịt uống rượu thì người nào cũng nhanh, bây giờ tôi bị đánh, mấy người con mẹ nó đều xem náo nhiệt. 

Ông đây thiếu chút nữa bị đánh chết, mấy người cả một đám đi lên hỗ trợ chưa? Hay là giúp tôi chịu đánh chưa? 

Còn muốn để ông đây chịu tiếng xấu thay cho người khác, con mẹ nó đừng hòng sống tốt. 

Anh Cẩu khẽ nói: "Tôi cũng chỉ là hù dọa một chút thôi, tôi cũng không có ra tay. Người nào không biết bình thường cậu là tay cứng nhất? Vị đại ca này, anh không tin thì có thể hỏi Tiết Dương xem, tôi không ra tay với cậu ta, hơn nữa chuyện vay nặng lãi, cũng là tóc vàng khuyến khích"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.