Chương trước
Chương sau
Vừa trở về thành phố Hà Châu, Vương Bác Thần định đi thăm Dao Dao và những người khác, không ngờ Dao Dao đã gọi điện đến. 

Dao Dao không vui hỏi: “Ba, ba đang ở đâu vậy? Đã mấy ngày con chưa nhìn thấy ba rồi. Có phải ba cãi nhau với mẹ không? Sao người lớn mấy người có nhiều chuyện như vậy chứ, ngày nào cũng cãi nhau.” 

Vương Bác Thần không biết nên giải thích với con gái như thế nào: “Dao Dao, ba không cãi nhau với mẹ, mấy ngày nay khá là bận, Dao Dao có ngoan ngoãn, nghe lời mẹ không?” 

Dao Dao nghi ngờ nói: “Thật sự không cãi nhau? Vậy tại sao, ừm, tại sao con nhìn thấy mẹ lên khóc, chắc chắn là ba trêu chọc mẹ. Vương Bác Thần, ba đã là người lớn rồi, đừng có lúc nào cũng khiến mẹ tức giận nữa có được không. Ba là đàn ông, nhường nhịn mẹ một chút đi, vợ đều cần phải dỗ dành, ba nói nhiều câu dễ nghe một chút, mẹ sẽ không tức giận nữa.” 

Đối mặt với một đứa bé hiểu chuyện như vậy, trong lòng Vương Bác Thần có chút chua xót, một số chuyện để anh gánh vác là được rồi. 

Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Ba biết rồi, con ở nhà trẻ có ngoan không? Có đánh nhau với những bạn khác không? Con cũng phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, chăm chỉ làm bài tập có biết không?” 

Vừa nghe đến làm bài tập, Dao Dao ở đầu bên kia lập tức sững sờ, giả vờ ngốc nói: “Chú là ba của con hả? Chú à, cho cháu xin lỗi chú, cháu gọi nhầm số rồi, Ơ? Cháu mất tín hiệu rồi, chú có nghe thấy cháu nói chuyện không? Alo, alo?” 

Bíp bíp bíp. 

Vương Bác Thần không còn gì để nói, đứa bé này nghe đến làm bài tập giống như đòi mạng, bản thân anh và Thanh Hà lúc nhỏ cũng không như vậy. 

Đứa nhóc nghịch ngợm này. 

Ông Tháp giục Nhạc Ẩn Long đưa mình đi hưởng thụ cuộc sống. 

Một mình Vương Bác Thần ở bên ngoài đi dạo, muốn bình tĩnh để sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong khoảng thời gian này. 

Anh rất muốn đi thăm Triệu Thanh Hà và mọi người, nhưng lo lắng sẽ đem đến phiền phức cho mọi người. 

Sau khi anh trở về, đủ loại phiền phức không ngừng ập đến. 

Mặc dù đây là sự sắp xếp có chủ ý của cổ tộc ẩn thế, nhưng dù sao cũng là anh liên lụy đến bọn họ. 

Ở Kim Lăng, những lời kia của Triệu Thanh Hà đã kích thích Vương Bác Thần, tất cả phiền phức, đều đến từ việc anh là một vật thí nghiệm, người bên cạnh đều bị anh liên lụy. 

Nên, bây giờ anh không dám đi. 

Sự xoắn xuýt và bị thương này chính là sự áy náy với người nhà. 

Anh là một người đàn ông, phải tự mình gánh vác những thứ này, bị gãy răng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng, không thể khóc như phụ nữ. 

Phụ nữ còn có thể tìm chồng của mình để phát tiết, còn có thể bày tỏ sự bất mãn. 

Nhưng đàn ông thì không thể. 

Đàn ông là trụ cột gia đình, là chiếc ô bảo vệ của gia đình, một khi anh ngã xuống, cái nhà này cũng sẽ sụp đổ. 

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, năm đó Vương Kinh Hồng và Vương Hạo đối xử với anh và mẹ như vậy có phải cũng là một cách bảo vệ? 

“Không thể, tuyệt đối không thể!” 

Vương Bác Thần ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng suy nghĩ này giống như ma quỷ, không ngừng mê hoặc anh suy nghĩ theo hướng kia. 

คเต 

Rất nhiều thứ, chỉ khi mình cũng làm ba mẹ, mới có thể trải nghiệm tâm trạng kia, mới có thể hiểu được chỗ khó của ba mẹ. 

Trước khi chưa làm ba mẹ, luôn cảm thấy sau này có con, sẽ như thế này như thế kia, chắc chắn khác với ba mẹ mình. 

Nhưng khi mình thật sự trở thành ba mẹ, mới phát hiện không phải là dáng vẻ kia. 

Giống như bây giờ, chuyện của cổ tộc ẩn thế, chuyện của Thiên Đình, anh không nói ra được, cũng không thể nói ra, tạo ra hiểu nhầm cũng không thể giải thích, chỉ có thể một mình gách vác. 

Vương Bác Thần châm một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh. Nhớ đến những lời mà thầy đã nói ở Kim Lăng, anh không biết mình nên chọn như thế nào. 

Lần đầu tiên anh phát hiện ra, lựa chọn hóa ra lại là một chuyện rất khó khăn. 


Nhìn thấy Vương Bác Thần nhận lấy điếu thuốc lão Ngũ vội vàng tay phải ấn bật lửa, tay trái đưa ra chắn gió để châm lên. 

Nhưng lại khiến lão Ngũ vô cùng kích động, lần trước thần chủ hút thuốc của mình, nhưng là mấy tháng trước rồi, tiếc là điếu hắc lan châu kia thần chủ mới hút được có một hơi đã gặp Triệu tổng, anh ta còn nhặt lên cất vào trong hộp thuốc, đến bây giờ vẫn để ở trong hộp thuốc. 

Lão Ngũ cảm thấy đó là sự may mắn của mình, phải bảo vệ cả đời, tương lai cũng có thể chém gió với người khác, đó là điếu thuốc mà thần chủ đã từng hút. 

Vương Bác Thần tùy tiện ngồi xổm bên đường, hỏi: “Lão Ngũ, khoảng thời gian này sống thế nào? Công trình vẫn thuận lợi chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.