“Nhạc?”
Vương Bác Thần chợt sững người, anh dốc hết sức cũng không thể mở cửa tháp, Nhạc Ẩn Long sao thoáng cái thì mở ra rồi?
Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Anh vừa đi ra, cửa tháp bèn rầm một tiếng, đóng lại.
Vương Bác Thần thoát chết, thở phào một hơi, hỏi: “Nhạc, cậu sao lại tới đây?”
Mặt mày Nhạc Ẩn Long nặng nề nói: “Anh Thần anh đã đi vào ba ngày rồi, chúng tôi lo lắng anh xảy ra chuyện nên tôi đi vào. Tôi nghe trong tháp có tiếng chém giết, không ngờ anh thật sự ở bên trong.”
Vương Bác Thần nhíu mày, đã 3 ngày rồi sao? Anh cảm thấy mới một lúc.
“Cậu làm sao mở được cửa tháp?”
Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi.
Nhạc Ẩn Long nói đầy kỳ quái: “Tôi vừa đẩy thì mở rồi?”
“???”
Vương Bác Thần càng thêm mờ mịt, anh ở bên trong tốn hết sức ba bò chín trâu cũng không thể mở ra, Nhạc Ẩn Long ở bên ngoài đẩy nhẹ thì đẩy ra?
Lẽ nào cửa này không mở được từ bên trong? Bên ngoài đẩy nhẹ thì mở?
Vừa rồi khi đi vào, hình như cũng đẩy một cái thì mở.
Nhưng ở bên trong anh nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở ra.
Nhạc Ẩn Long nghĩ rồi nói: “Có thể là do phong ấn, bên trong không mở được, chỉ có thể mở từ bên ngoài, lần trước khi tôi tới cũng đẩy nhẹ thì mở.”
“Ổ? Vậy ư? Cái này tôi chưa từng nghĩ.”
Vương Bác Thần nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676226/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.