Chương trước
Chương sau
“Nhạc?”

Vương Bác Thần chợt sững người, anh dốc hết sức cũng không thể mở cửa tháp, Nhạc Ẩn Long sao thoáng cái thì mở ra rồi?

Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Anh vừa đi ra, cửa tháp bèn rầm một tiếng, đóng lại.

Vương Bác Thần thoát chết, thở phào một hơi, hỏi: “Nhạc, cậu sao lại tới đây?”

Mặt mày Nhạc Ẩn Long nặng nề nói: “Anh Thần anh đã đi vào ba ngày rồi, chúng tôi lo lắng anh xảy ra chuyện nên tôi đi vào. Tôi nghe trong tháp có tiếng chém giết, không ngờ anh thật sự ở bên trong.”

Vương Bác Thần nhíu mày, đã 3 ngày rồi sao? Anh cảm thấy mới một lúc.

“Cậu làm sao mở được cửa tháp?”

Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi.

Nhạc Ẩn Long nói đầy kỳ quái: “Tôi vừa đẩy thì mở rồi?”

“???”

Vương Bác Thần càng thêm mờ mịt, anh ở bên trong tốn hết sức ba bò chín trâu cũng không thể mở ra, Nhạc Ẩn Long ở bên ngoài đẩy nhẹ thì đẩy ra?

Lẽ nào cửa này không mở được từ bên trong? Bên ngoài đẩy nhẹ thì mở?

Vừa rồi khi đi vào, hình như cũng đẩy một cái thì mở.

Nhưng ở bên trong anh nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở ra.

Nhạc Ẩn Long nghĩ rồi nói: “Có thể là do phong ấn, bên trong không mở được, chỉ có thể mở từ bên ngoài, lần trước khi tôi tới cũng đẩy nhẹ thì mở.”

“Ổ? Vậy ư? Cái này tôi chưa từng nghĩ.”

Vương Bác Thần nói xong, bỗng nhiên dùng tư thế nhanh như chớp, đấm mạnh một quyền về phía Nhạc Ẩn Long.

Bụp!

Nhạc Ẩn Long bị một quyền này đánh cho vỡ ra, cơ thể nổ tung, hóa thành một làn khói tỏa ra.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần, khí huyết sôi sục, một tia lực lượng thần tính sinh ra từ trong cơ thể của anh, dần dần lưu chuyển tới tứ chi bách mạch.

Dị huyết nhà họ Vương lần nữa được kích hoạt!

“Thật sự tưởng rằng tôi không nhìn ra hay sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh một tiếng, trở nên cảnh giác hơn.

Người vừa rồi căn bản không phải là Nhạc Ẩn Long, bởi vì Nhạc Ẩn Long căn bản không biết sự tồn tại của tòa tháp cổ này, nếu biết anh ta chắc chắn sẽ nói với anh.

Trong lời của đối phương lộ ra sơ hở.

Ầm ầm.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần dường như có sấm sét nổ vang, lại giống như xuất hiện âm thanh rung chấn của cơn sóng dữ.

Lần thứ hai dị huyết bắt đầu thức tỉnh.

Lần đầu tiên khi thức tỉnh mang tới chỗ tốt rất lớn cho Vương Bác Thần, máu thịt toàn thân thay đổi, tốc độ hấp thụ linh khí thiên địa gấp 5 lần người khác, điều này mới khiến anh ở trong 4 năm ngắn ngủi đột phá Siêu Phàm Cảnh, trở thành thần chủ.

Lần thức tỉnh này, thay đổi tập trung chủ yếu ở trong xương cốt của anh, nó vang lên âm thanh rột rột như ngòi nổ, xương cốt đang lột xác.

Vương Bác Thần rõ ràng cảm nhận được xương cốt của mình trở nên cứng cáp hơn, giống như lột xác của ngọc thô.

Những tia ánh sáng màu vàng quấn quanh trên người anh, xương cốt trong cơ thể không ngừng đè nén, giống như rèn sắt, loại bỏ tạp chất.


Đến cuối cùng, khi toàn bộ máu đều được dị huyết thay đổi, như vậy mới là thức tỉnh thành công thật.

Quá trình này duy trì hơn một tiếng mới kết thúc, quần áo của Vương Bác Thần bị máu nhuộm đỏ, nhưng khí chất của anh lại khác với trước kia.

“Đáng tiếc, xương cốt không toàn bộ xảy ra lột xác, chỉ là long cốt lột xác thành công. Xem ra muốn xương cốt toàn thân lột xác thành công, vẫn cần dị huyết thức tỉnh lần ba.”

Vương Bác Thần thở dài, có điều như này cũng rất tốt rồi, xem lần thứ ba lột xác khi nào xuất hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.