Bụp bụp bụp.
Mặt đất truyền ra âm thanh giống như gõ cửa, có thứ gì đó sắp đi ra từ dưới đất.
Vương Bác Thần vừa đối phó với bàn tay quỷ, vừa điên cuồng đập cửa tháp.
Cửa tháp không biết làm bằng chất liệu gì, cực kỳ chắc chắn. Vương Bác Thần dùng hết sức cũng không thể lay động được cửa tháp.
Bàn tay quỷ trên đất càng ngày càng nhiều, chi chít khiến người nhìn tê dại da đầu, giống như cỏ mọc trong đất, hơn nữa mỗi một bàn tay quỷ dường như đang tiến hóa, đã xuất hiện một chút năng lượng dao động.
Tình hình rất khẩn cấp.
Tuy bây giờ bàn tay quỷ không tạo thành uy hiếp với anh, nhưng làm sao cũng không giết hết!
Lẽ nào phải chết ở đây sao?
Vương Bác Thần thầm kêu khổ, không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại nguy hiểm như thế, càng không ngờ trên đời lại tồn tại nơi đại hung như này.
Điều quỷ dị hơn, nơi này rõ ràng là trong địa phận của Phật Quốc, nhưng thủ đoạn giam cầm trong tháp hoàn toàn là cách phong ấn của đạo gia nước R.
Chứng tỏ tòa tháp cổ tràn ngập sự quỷ dị này, rất có khả năng là do người nước R thời cổ đại xây dựng.
Có điều Vương Bác Thần bây giờ không quan tâm những thứ này, làm sao ra ngoài mới là điều mấu chốt nhất.
“Đồ đệ ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”
Trong giọng nói của quái lông xanh tràn ngập ý vui sướng khi người khác gặp họa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676225/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.