Chương trước
Chương sau
"Cái gì? Anh Thần? Anh để tôi ăn cá chết à? Hay là cá chết trong phần mộ?"

Bao Chức buồn nôn muốn ói, ai biết con cá chết này đã ăn cái gì.

Cái này ở bên trong mộ phần lão tổ tông nhà họ Cổ, đây chẳng phải là......

Ọe.

Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ Bao Chức trực tiếp ói ra.

Vương Bác Thần thở dài nói: "Xem ra cậu không có cơ duyên này, cũng được."

"Cơ duyên gì? Anh Thần anh nói rõ ràng, tôi ăn."

Bao Chức nóng nảy, lúc này mới phản ứng lại Anh Thần là vì tốt cho mình.

Vừa rồi nghe anh Thần nói cái gì long mạch long linh, chẳng lẽ chính là con cá vàng nhỏ này?

Mặc kệ nó, ăn thì ăn, anh Thần cũng không đến mức hại mình.

Bao Chức cầm con cá chết lên nhét vào miệng, một ngụm nuốt xuống, còn bị mắc kẹt ở cổ họng, nghẹn đến anh ta trợn trắng mắt, hơn nửa ngày mới nuốt xuống.

Vương Bác Thần bật cười nói: "Xem ra đúng là cơ duyên của cậu."

Bao Chức lại muốn nôn, vội vàng nắm lấy cổ mình, không cho nôn ra, ồm ồm hỏi: "Anh Thần, rốt cuộc là cơ duyên gì?"

“Sau này cậu sẽ biết.”

Vương Bác Thần cười thần bí.

Tam thế tổ nghiệt nợ quấn thân, sẽ có nguy hiểm tính mạng, trong vòng một năm nếu như không cai sắc, một lần nữa luyện chế bùa hộ mệnh, chỉ sợ trốn không thoát.

Mà Âm Dương Ngư này là long mạch nơi đây tạo thành, lệ khí vừa rồi đã bị luyện hóa, tuy rằng đã chết, nhưng còn có một bộ phận may mắn, vừa lúc có thể hóa giải tai ách trên người tam thế tổ.

Tam thế tổ tuy rằng cuộc sống hoang đường, là một tên hoàn khố, nhưng người cũng không xấu, nếu không Vương Bác Thần cũng sẽ không kéo hắn một cái.

“Dù sao nghe anh Thần cũng không sai.”

Bao Chức nắm lấy cổ của mình, lựa chọn không chút nào giữ lại tín nhiệm Vương Bác Thần.

Dù sao anh ta cảm thấy loại thực lực này của Vương Bác Thần, cũng không cần phải lừa gạt mình.

Hơn nữa, anh ta và Vương Bác Thần không thù không oán, Vương Bác Thần muốn hại anh ta làm gì?

Tuy rằng trên máy bay có chút không thoải mái, nhưng anh ta cảm thấy Vương Bác Thần không phải người hẹp hòi như vậy, nếu không cũng sẽ không cho phép mình gọi anh là anh Thần.

Bao Chức mặc dù là một tên hoàn khố, nhưng cũng không ngốc.

Chỉ là anh ta lại không nghĩ tới, hôm nay anh ta không chút nào giữ lại cảm giác tín nhiệm, về sau sẽ mang đến cho anh ta biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng mà đây đều là chuyện sau này, lúc này Bao Chức là không tưởng tượng được.

"Cậu Vương, hiện tại không có việc gì chứ? Cần tôi làm gì?"

Đáy lòng Cổ Hách thở phào nhẹ nhõm.

Vương Bác Thần nói: "Tuy rằng long mạch đã chết, nhưng nơi này nếu có thể tẩm bổ ra long mạch, nói rõ là một khối phúc địa, nhưng mà nhà họ Cổ mấy người muốn dựa vào phúc vận nơi này tăng lên một tầng lầu là không có khả năng, nhưng bảo vệ một gia đình tường hòa vẫn là có thể."

Cổ Hách cười nói: "Vậy là đủ rồi, nhà họ Cổ lại không thiếu tiền, không theo đuổi những thứ hư ảo kia. Chuyện phía sau, cậu sắp xếp tốt, tôi phối hợp với cậu là được, khi nào thì bắt đầu, cậu quyết định xong thì báo cho tôi biết."

Ông ta nói, tất nhiên là chuyện đối phó với sáu đại thế gia còn lại.

Vương Bác Thần gật gật đầu, tuy rằng nhà họ Cổ đứng ở bên anh, nhưng sáu đại thế gia còn lại không thể khinh thường.

Nhất là nhà họ Tần, Nhà họ Lâm, rất có khả năng tồn tại hai lão quái vật cấp bậc như Cổ Nhật Long.

Ba nhà còn lại, cũng có thể mỗi nhà đều có một vị giấu ở trong bóng tối, không có đạo lý nhà họ Cổ có loại lão quái vật cấp bậc này, thế gia khác không có.

“Chuyện này cần chính là một cái cơ hội, khoan đừng nóng nảy.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói, anh cần cùng quốc chủ bên kia thương lượng một chút, thống nhất hành động.

Nếu không một khi đánh cỏ động rắn, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.

Cổ Hách gật đầu.

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Cổ Linh Linh, Cổ Hách hiểu được Cổ Linh Linh muốn nói cái gì, cười khổ nói: "Con yên tâm, chuyện của con cha sẽ xử lý tốt, con đừng nóng nảy."

Cổ Linh Linh hừ nói: "Cha, đây chính là cha nói, con có chết cũng không gả cho Lâm Chiến!"

Vương Bác Thần cười nói: "Tôi vốn là đến ăn rượu mừng của cô, xem ra chuyến này là uổng công rồi."


Bao Chức vội vàng nói: "Tôi sai rồi còn không được sao, tôi nói tôi là Lữ Động Tân, không có nói cô là chó."

Cổ Linh Linh ôm cánh tay nói: "Cái này còn tạm được."

Cổ Hách đau đầu bưng kín cái trán.

Con gái lớn của mình, có phải có chút ngốc hay không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.