"Cái gì? Anh Thần? Anh để tôi ăn cá chết à? Hay là cá chết trong phần mộ?"
Bao Chức buồn nôn muốn ói, ai biết con cá chết này đã ăn cái gì.
Cái này ở bên trong mộ phần lão tổ tông nhà họ Cổ, đây chẳng phải là......
Ọe.
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ Bao Chức trực tiếp ói ra.
Vương Bác Thần thở dài nói: "Xem ra cậu không có cơ duyên này, cũng được."
"Cơ duyên gì? Anh Thần anh nói rõ ràng, tôi ăn."
Bao Chức nóng nảy, lúc này mới phản ứng lại Anh Thần là vì tốt cho mình.
Vừa rồi nghe anh Thần nói cái gì long mạch long linh, chẳng lẽ chính là con cá vàng nhỏ này?
Mặc kệ nó, ăn thì ăn, anh Thần cũng không đến mức hại mình.
Bao Chức cầm con cá chết lên nhét vào miệng, một ngụm nuốt xuống, còn bị mắc kẹt ở cổ họng, nghẹn đến anh ta trợn trắng mắt, hơn nửa ngày mới nuốt xuống.
Vương Bác Thần bật cười nói: "Xem ra đúng là cơ duyên của cậu."
Bao Chức lại muốn nôn, vội vàng nắm lấy cổ mình, không cho nôn ra, ồm ồm hỏi: "Anh Thần, rốt cuộc là cơ duyên gì?"
“Sau này cậu sẽ biết.”
Vương Bác Thần cười thần bí.
Tam thế tổ nghiệt nợ quấn thân, sẽ có nguy hiểm tính mạng, trong vòng một năm nếu như không cai sắc, một lần nữa luyện chế bùa hộ mệnh, chỉ sợ trốn không thoát.
Mà Âm Dương Ngư này là long mạch nơi đây tạo thành, lệ khí vừa rồi đã bị luyện hóa, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676182/chuong-961.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.