Ninh Danh có chút há hốc mồm.
Đây là Cổ Linh Linh từ nhỏ múa kiếm mà lớn lên tự xưng là đàn ông trong giới nữ sao?
Đây là giả rồi?
Thế mà còn biết nũng nịu, nhõng nhẽo?
Ông ta nhìn Cổ Linh Linh lớn lên, cho đến đến bây giờ cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Cổ Linh Linh đó.
Chẳng lẽ đây giống như lời những người trẻ tuổi nói, tự mang thuộc tính ngốc nghếch?
“Đệt, đệt, đệt!!!”
Đừng nói Ninh Danh, ngay cả Bao Chức vừa mới xé băng dính miệng bên cạnh cũng kinh hãi rồi, cô đàn ông nhà họ Cổ thế mà ôm chân tên lừa đảo nũng nịu, nhõng nhẽo!
Này MN, thiếu gia tôi nhất định là chưa tỉnh ngủ.
Đợi đã, tên lừa đảo tên là gì? Vương Bác Thần?
“Đệt?”
Bao Chức ngốc rồi, đây không phải là Vương Bác Thần mà người lớn nhà mình bảo đừng trêu vào sao?
Mình lại còn tìm anh ta báo thù!!
Đầu óc thiếu gia đây xảy ra vấn đề sao?
Nhà họ Tống còn bị Vương Bác Thần tiêu diệt hết, thiếu gia đây lại đi tìm anh ta báo thù?
“Anh Vương ơi, anh Vương thân yêu của tôi ơi, tôi cuối cùng cũng gặp được người sống rồi, mọi thứ đều là hiểu lầm thôi.”
Bao Chức không kịp nghĩ nhiều, chạy đến ôm một cái chân khác của Vương Bác Thần: “Anh Vương à, anh chính là anh ruột của tôi, tiểu đệ sùng bái anh nhất đó, tôi là Bao Chức nhà họ Bao đó, người lớn nhà tôi còn đi thăm hỏi anh đó. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676158/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.