Chương trước
Chương sau
Lời nói của Vương Bác Thần, giọng nói không lớn.

Nhưng giống như một hòn đá khổng lồ, rơi xuống mặt hồ yên tĩnh không một gợn sóng, lập tức nổi lên những con sóng lớn.

“Các người, thua rồi!”

Hồ Quốc Trụ đứng lên, giọng nói như tiếng sấm, mang theo một luồng uy áp.

“Không sai, cho dù các người dùng trăm phương ngàn kế, nhưng các người vẫn thua!”

Lúc này, ngay cả quốc chủ Hàn Đỉnh cũng kích động, đứng lên, ở trong nhóm người, lạnh lùng hét lên.

“Các người thua rồi, còn kiếm cớ gì nữa?”

Những y sĩ bất mãn với thế gia hào môn, lúc này cũng lần lượt lên tiếng.

Đúng là thích chết đi được!

Lúc nãy, thế gia hào tộc một mực thúc ép, nhìn thấy vậy bọn họ cũng cảm thấy uất ức thay cho Vương Bác Thần, đúng là ức hiếp người quá đáng.

Chưa từng thấy loại người nào không cần mặt mũi như vậy, cố ý phá hoại việc luyện dược của Vương Bác Thần một cách trắng trợn.

“Âm mưu và thủ đoạn của các người cũng vô dụng thôi, cho dù mấy người cố ý kéo dài thời gian đóng lò cũng chả có tác dụng gì, bây giờ, các người thua rồi, chấp nhận trừng phạt đi!”

Có người kích động hét lên.

Thực sự khiến người khác vô cùng sảng khoái!

Đúng là quá hả hê!

Lúc nãy nhìn mà có bao nhiêu sự uất ức, bây giờ sảng khoái bấy nhiêu!

Bọn họ đều là y sĩ, biết lúc luyện dược, bị người khác cố ý quấy nhiễu tâm tình, kéo dài thời gian đóng lò đáng ghét đến mức nào, khiến người khác phát điên đến mức nào!

Nhưng dưới tình huống như vậy mà Vương Bác Thần vẫn có thể thắng!

Điều này khiến bọn họ hoàn toàn đứng về phía Vương Bác Thần!

Lúc này, bọn họ mới phát hiện, sáu đại thần y gọi Vương Bác Thần là “thầy Vương”, là cam tâm tình nguyện, là y thuật của Vương Bác Thần thật sự thuyết phục được sáu đại thần y!

“Bên…bên…bên trong chắc chắn có vấn đề, các ông…các ông cũng biết, thời gian đóng lò bị kéo dài nửa tiếng, sao có thể…”

Đại diện nhà họ Lâm vẫn còn muốn chống chế, nhưng giọng nói của ông ta ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ có một mình ông ta mới có thể nghe thấy.

Bởi vì, thật sự đã thua rồi!

Không thể chống chế!

Đã dùng tất cả các thủ đoạn, nhưng vẫn không thể ngăn cản Vương Bác Thần luyện dược thành công!

Đã không có bất kỳ cái cớ nào để vu khống cho Vương Bác Thần nữa!

Cho dù bọn họ nói cuối cùng Vương Bác Thần đã đổi thuốc, nhưng ai có thể tin tưởng?

Ngay cả người đóng lò cũng là do mấy người bọn họ chọn, đều là tay sai của bọn họ.

Mọi người đều không phải kẻ mù, Vương Bác Thần sẽ có cơ hội đổi thuốc?

Ai tin?

“Đại diện nhà họ Lâm, Vương Bác Thần đã thắng rồi, vậy có phải nên thực hiện vụ cá cược không?”

Lúc này, Hồ Quốc Trụ cũng không vội vàng, ngược lại ông ta muốn xem xem, bây giờ những người này còn ngông cuồng như thế nào nữa.

Lúc nãy đại diện nhà họ Lâm đã nói rồi, nếu như Vương Bác Thần có thể luyện dược thành công, ông ta sẽ lập tức chết ngay tại đây.

Bây giờ thì sao?

Vương Bác Thần đã luyện dược thành công rồi!

Nên thực hiện lời hứa rồi.

“Cái này…”

Sắc mặt của người đại diện nhà họ Lâm lập tức tái nhợt, lúc nãy ông ta nói chết đã không còn chỗ để quay trở về.

“Đúng, lúc nãy các người không hề giống đang góp vui, muốn ép thầy Vương vào con đường chết, còn không nể mặt ông đây! Bây giờ thế nào? Biết sợ rồi? Muốn nuốt lời? Ông cảm thấy có thể sao? Nếu như hôm nay thầy Vương thua, ông sẽ bỏ qua cho thầy Vương?”

Khấu Thanh cười u ám nói.

Ông ta chưa quên, lúc nãy mấy người bọn họ bảo thế gia hào tộc cho chút mặt mũi nhưng bọn họ không cho, nhất định ép Vương Bác Thần vào con đường chết.

Bây giờ mới biết sai, muộn rồi!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.