Chương trước
Chương sau
Cú đá này của Vương Bác Thần khiến Bạch Vân Phi bay ra xa mười mấy mét.

Người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia đều sửng sốt!

Tên này đúng là to gan.

Dám đánh Bạch Vân Phi ngay trước mặt bọn họ!

Với lực mạnh của cú đá này, e là Bạch Vân lành ít dữ nhiều.

“Mày chán sống rồi!”

Người nhà họ Bạch giận dữ, hôm nay bọn họ đến là để lôi kéo sáu vị thần y, chứ không phải tới để dâng đầu tìm chết.

Bây giờ cậu chủ của bọn họ lại bị Vương Bác Thần đạp bay trước mặt bao nhiêu người.

Đây là nỗi nhục của đám hộ vệ bọn họ!

“Mày…”

Bạch Vân Phi cố gắng đứng dậy, nhưng cú đá này khiến cho xương ức của anh ta thụt vào trong, miệng chảy ra từ miệng và mũi.

Anh ta chỉ vào Vương Bác Thần từ xa, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng và oán hận, cơ thể co giật một lát rồi tắt thở.

“Giết nó!”

Đám hộ vệ nhà họ Bạch nổi điên, cậu chủ đã chết thì khi về bọn họ cũng không thể sống được.

Vương Đằng, Mã Như Long, Trương Lăng Vân, Mộc Uyển Thanh, người của năm đại hào tộc đều chết lặng, ngẩn ra nhìn thi thể của Bạch Vân Phi.

Bạch Vân Phi chết uổng phí rồi!

Chỉ một câu nói mà đã bị giết.

Quá ngang ngược!

Quá ngạo mạn!

Quá kiêu ngạo!

Coi trời bằng vung!

Hộ vệ của nhà họ Bạch đều lao về phía Vương Bác Thần.

“Các người đúng là to gan, định làm gì hả?”

Hồ Quốc Trụ hừ lạnh, đến ông ta cũng không ngờ Vương Bác Thần lại dám giết người vào thời điểm này, hơn nữa còn không do dự, nói giết là giết, dù là ông ta cũng phải giật mình.

Quá điên cuồng!

Lần này đắc tội nhà họ Bạch rồi.

Cho dù Hồ Quốc Trụ muốn ra tay cho một bài học thì cũng phải tìm cớ.

Nhưng Vương Bác Thần thì chẳng nói một lời đã đá chết người.

Đến cớ cũng lười tìm!

Hống hách!

Quá hống hách!

Hồ Quốc Trụ nuốt nước bọt, cảm thấy rằng so với Vương Bác Thần, mình đúng là quá tốt bụng.

Mà tên ngốc Bạch Vân Phi cũng đáng chết, động đến ai không động, lại động đến Vương Bác Thần, chẳng phải là tự tìm cái chết ư?

Thật sự nghĩ rằng Vương Bác Thần cũng hiền như ba mình đấy à?

Hồ Quốc Trụ dửng dưng nhìn hộ vệ của nhà họ Bạch.

“Chiến thần Quốc Trụ, cậu chủ nhà chúng tôi bị thằng này giết, bây giờ chúng tôi muốn trả thù, ông định ngăn cản chúng tôi à? Ông hãy suy nghĩ cho kỹ, cậu chủ nhà chúng tôi chết rồi, nếu ông bao che cho hung thủ nghĩa là trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch của chúng tôi, trở thành kẻ thù của năm đại hào tộc đấy!”

Hộ vệ của nhà họ Bạch tức giận nói.

“Vậy cũng là do cậu chủ nhà các người tự tìm chết, biết rõ người ta đến để đấu y rồi còn ngăn trở, nói những lời khiêu khích, chẳng phải là tự tìm chết sao?”

Hồ Quốc Trụ cưỡng ép tìm một lý do, nhàn nhạt nói: “Bây giờ chết cũng là vô ích, cố ý khiêu khích người khác vào lúc này là các người vô lý!”

Đám hộ vệ gầm lên: “Nhưng cậu chủ nhà chúng tôi chết rồi! Cho dù cậu chủ nhà chúng tôi sai thì cũng không đến mức phải chết! Chiến thần Quốc Trụ, ông nhất quyết nối giáo cho giặc phải không? Được rồi, tôi sẽ gọi ông chủ nhà chúng tôi tới!”

“Mẹ kiếp, uy hiếp tôi à?”

Hồ Quốc Trụ lừ mắt, vung tay lên.

Rất có thể năm đại hào tộc và bảy đại thế gia cũng sẽ mượn cớ này để bắt Quốc chủ nhượng bộ.

Hàn Đỉnh ở trong đám người cũng hơi sửng sốt, ông ta cứ tưởng cùng lắm Vương Bác Thần chỉ cho một bài học thôi, nặng nhất cũng chỉ là đánh Bạch Vân Phi sống dở chết dở.

Không ngờ anh lại giết chết Bạch Vân Phi luôn!

Bây giờ chuyện này hơi phức tạp, phải mau chóng tìm ra cách giải quyết mới được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.