Tưởng Mẫn độc ác khiến trong lòng Mộc Lai lạnh lẽo.
Bà già này thật sự độc ác, cắm sừng người ta thì thôi đi, bây giờ còn thay mận đổi đào, muốn khiến nhà họ Trần tuyệt hậu!
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Mình độc ác nhất cũng chỉ là muốn dạy đỗ đám người Vương Bác Thần một trận, để bọn họ biết Mộc Lai mình cao quý hơn bọn họ vô số lần!
Mà bà già này vừa ra tay đã muốn mạng người ta!
Mẹ nó quá độc ác!
“Mộc Lai.”
Tưởng Mẫn nhìn về phía Mộc Lai.
Tiếng gọi này suýt nữa khiến Mộc Lai hoảng bay hồn, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ Tưởng Mẫn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ cứ căn dặn.”
Tưởng Mẫn thản nhiên nói: “Cậu đi theo bọn họ, phải tận mắt nhìn thấy đám người Trần Ngọc chết mới được trở về.”
Mẹ nhà bà, bà già chết tiệt, sao bà không cho con trai của bà đi!
Nếu chụp mấy thứ bẩn thỉu này lên đầu ông đây, vậy cả đời ông đây cũng đừng mong trở mình!
Bà nghĩ cũng hay lắm, cho con bà hái quả ngọt sạch sẽ, bắt ông đây đi làm công việc bẩn thỉu!
Mẹ nó bà muốn giết người diệt khẩu chứ gì!
Trong lòng Mộc Lai ôm một bụng tức, ông ta cũng không phải kẻ ngu, rõ ràng bà già này muốn ông ta ôm mọi trách nhiệm, cho dù sau này bị người ta phát hiện cũng chỉ cần ném ông ta ra là được.
Nhưng ông ta không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675989/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.