Chương trước
Chương sau
Vương Bác Thần biết, vì sao Hoa Mạnh Trường muốn một mình đến Liên minh y học.

Là muốn để một mình ông ấy ngăn cản cuộc y đấu này, là muốn một mình gánh vác trách nhiệm của liên minh y học.

Là muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy sự tha thứ của nhóm Tả Sướng.

Nhưng với sự hiểu biết của Vương Bác Thần về Hoa Mạnh Trường, ông ấy không thể nào làm ra được việc như năm xưa.

Trên máy bay, biểu cảm của Vương Bác Thần ngày càng lạnh lùng, liên minh y học bây giờ đã không phải liên minh y học hồi đầu nữa rồi.

“Đằng sau rốt cuộc là ai sai khiến? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không nhanh chóng giải quyết, liên minh y học chắc chắn sẽ trở thành một mầm bệnh.”

Vương Bác Thần tiếp tục lật xem tài liệu của năm đó.

Khấu Thanh bị một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến tâm trí, mà người phụ nữ đó bây giờ lại hoàn toàn không có tin tức gì.

Giang Thành vì ba mẹ qua đời mà bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng cái chết của ba mẹ Giang Thành lại tồn tại sơ hở, quá trùng hợp rồi!

Còn Hồ Vụ trúng độc, cũng có điểm kỳ lạ, Tả Sướng đến nhà xác, Triệu Linh thành sâu, Bùi Đăng Khoa phản lại liên minh y học, đều có sơ hở.

Một mình Hoa Mạnh Trường không thể làm được những điều này.

Nguyên nhân rất đơn giản, Hoa Mạnh Trường năm đó tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng đến đạo của chính mình ông ta còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, hoàn toàn không có năng lực làm nhiều chuyện như vậy.

Thi độc, trùng đạo, độc đạo ngàn năm, Hoa Mạnh Trường năm đó không thể nào hiểu rõ những thứ này.

Hơn nữa, nếu như những chuyện này thực sự đều là Hoa Mạnh Trường làm, vậy vì sao ông ấy không diệt cỏ tận gốc luôn? Còn để những người này sống? Lẽ nào cố ý giữ lại hậu họa cho mình?

Hoa Mạnh Trường không ngu ngốc đến vậy.

Càng hiểu rõ những thứ này, Vương Bác Thần càng cảm thấy trong đó tồn tại một âm mưu cực lớn.

“Năm đó sư phụ bị người khác đánh trọng thương, có phải có liên quan đến chuyện này không? Cho dù là mình bây giờ cũng rất có khả năng không phải đối thủ của sư phụ năm đó, có thể đánh sư phụ trọng thương đến như vậy, rốt cuộc là kẻ nào?”

Vương Bác Thần nhíu mày, sư phụ Lâm Đạo Tử của anh, là minh chủ đời trước của liên minh y học.

Y thuật và võ thuật đều là đẳng cấp thiên hạ, cho dù là Vương Bác Thần của hiện tại, cũng rất có khả năng không phải đối phủ. Người như vậy lại bị người ta đánh trọng thương mà chết.

Thế nên Vương Bác Thần cực kỳ nghi ngờ, giữa hai chuyện này có mối quan hệ nào đó.

Nhưng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, thế nên không dễ phán đoán.

“Lũ ngu này.”

Vương Bác Thần bất lực, người của liên minh y học đều là thiên tài về mặt y thuật, nhưng ngoài y thuật ra, họ chính là một đám điên, thần kinh.

Thế nên nếu như có kẻ muốn lợi dụng họ thì quá đơn giản.

Chính vào lúc Vương Bác Thần vắt óc suy nghĩ, máy bay đã đến Kinh Đô.

Xuống máy bay, Vương Bác Thần đến thẳng điện Huyền Hồ.

Không dám chậm trễ một giây, nếu không Hoa Mạnh Trường chắc chắn sẽ chết.

Lúc này.

Điện Huyền Hồ.

Hai chân của Hoa Mạnh Trường đã bị chính mình phế bỏ, dưới đất toàn là máu tươi, chỗ miệng vết thương máu thịt lẫn lộn.

“Hoa Mạnh Trường, đừng tưởng ông làm thế này thì tôi sẽ tha thứ cho ông. Ông hại tôi biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ, chưa hành hạ ông cho đủ, ông đừng hòng chết!”


“Ông còn thể hiện cái gì chứ!!”

Bùi Đăng Khoa tát lên mặt Hoa Mạnh Trường, tức giận nói: “Hôm nay ông chết chắc rồi, không ai cứu nổi ông đâu! Hoa Mạnh Trường, nếu không phải tại ông, bọn ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ!”

“Ông ấy nói không sai, các người chính là một đám ngu xuẩn!”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.