Mặc dù Trần Quốc Vinh đã già, nhưng dù sao cũng là người từng trải.
Cũng là một lão hồ ly, nếu không, cũng không thể phát triển nhà họ Trần đến tầm cỡ này.
Mặc dù Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không ai nói chuyện này, nhưng ít nhiều Trần Quốc Vinh cũng có thể đoán ra một chút.
“Ông đúng là phong độ nhất thời, nhưng đẳng cấp mãi mãi mà.”
Vương Bác Thần cười, không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
Trần Quốc Vinh thở dài, nói: “Lại còn dùng mánh khóe với ông à. Con đường ông đi còn nhiều hơn cơm cháu ăn đấy! Bạch Lĩnh là người như thế nào? Ông ta sẽ cam tâm xin lỗi hai người trẻ tuổi như các cháu ư? Bao Đình Cẩn là người ra sao? Ông ta đến nhà họ Trần không phải tìm ông mà lại tìm các cháu, chẳng lẽ không phải quá rõ ràng rồi ư? Bác Thần à, tên nhóc nhà cháu không thành thật chút nào cả.”
Không đợi Vương Bác Thần trả lời, Trần Quốc Vinh lại nói tiếp: “Ông biết, ông đã già rồi, người trẻ các cháu có chuyện gì cũng không muốn nói với ông. Nhưng là người từng trải, ông vẫn tặng cháu một lời khuyên: Hãy khéo léo dẫn dắt.”
Vương Bác Thần nói: “Ông ngoại, cháu hiểu ý của ông, nhưng có một số chuyện thứ lỗi cho cháu không thể nói. Ít nhất lúc này, cháu không thể nói được. Cháu sẽ ghi nhớ kỹ lời khuyên của ông.”
Trần Quốc Vinh chăm chú nhìn Vương Bác Thần, dùng gậy gõ lên chân anh, nói: “Tên nhóc, canh trường thọ của cháu ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675978/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.