Chương trước
Chương sau
Vương Bác Thần cười nói: “Cái này có gì hay ho mà tranh giành, ai cũng có sở trường riêng mà, lĩnh vực phàm trần là như thế, nhưng lĩnh vực thần thì không phân chia khác biệt. Nếu như là anh, anh thích Đông y hơn, có một vài thứ của Đông y không phải chỉ là y thuật.”

“Cái thằng nhóc thối kia, cậu đang nói cái gì vậy hả, cậu dám nói Đông y và Tây y không khác biệt à? Rõ ràng bọn người học Đông y đều là lừa đảo.”

Bùi Đăng Khoa tức giận nói, lúc này ai cũng không chịu nhường ai, nó liên quan trực tiếp đến số tiền nghiên cứu của bọn họ trong ba năm tới.

Hội giao lưu y dược Ma Đô ba năm tổ chức một lần, bọn họ giao lưu với nhau cũng là vì muốn đánh thắng đối phương, sau đó có càng nhiều kinh phí hơn.

Khấu Thanh mỉa mai: “Sao vậy, chẳng lẽ nói sai à? Sống đến từng này tuổi còn không bằng cả một con chó, ngay cả một người trẻ tuổi mà cũng không bằng.”

Giang Thành đứng đầu khoa nhi Giang Nam: “Người trẻ tuổi thì biết cái gì, Bao Đình Cẩn, ông nói một chút đi.”

Mặc dù Bao Đình Cẩn là nhà phân phối thuốc đứng đầu Giang Nam, nhưng lúc này ông ta nào dám xen vào, thuận miệng nói: “Tôi chỉ là một người bán thuốc mà thôi, tôi không nên xen vào.”

Mặc dù đám người bên Đông y không phải là ít, nhưng mà người chủ lực có một mình Khấu Thanh, bọn người Bùi Đăng Khoa và Giang Thành đều là Tây y.

Mặc dù chỉ có một mình Khấu Thanh, nếu cãi nhau với cả Bùi Đăng Khoa và Giang Thành, chưa chắc có thể cải thắng ông ta.

“Còn dám nói Đông y không hay, chẳng lẽ là tổ tiên của ông không dùng Đông y để chữa bệnh à, chẳng lẽ chữa chết tổ tiên của ông?”

Khấu Thanh kéo kéo cổ áo của Giang Thành rồi lại phun nước bọt.

Lúc này lại có thêm mấy người đi tới.

Người bên trái với gương mặt gầy nhọn, gầy ốm như quỷ, ông ta là quỷ y Tả Sướng.

Cái người béo béo đứng chính giữa là một tên béo đen đen, chính là cổ y Triệu Linh.

Người bên phải có ba chòm râu, hai mắt đen nhánh, thế mà lại không có tròng trắng mắt, thoáng nhìn có chút doạ người, không phải độc y Hồ Vụ thì còn có thể là ai nữa.

Ba người này vừa mới đến đây, lập tức mang đến cho người khác một loại cảm giác âm khí âm trầm.

“Ba người này được giới y học xưng là tam đại âm nhân, Quỷ y Tả Sướng tiếp xúc với thi thể lâu dài, khiến mình sống như quỷ. Cổ y Triệu Linh thường xuyên tiếp xúc với côn trùng, nuôi dưỡng mình thành cổ. Cặp mắt đó của Độc y Hồ Vụ là bởi vì dùng thuốc độc lâu ngày mà có.”

Vương Bác Thần giới thiệu những người này cho Triệu Thanh Hà.

Ba người bọn họ vừa mới đến đây, bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh lập tức né tránh, tức giận nói: “Ba người này đến đây làm cái gì vậy, quỷ khí nồng nặc.”

“Này này Bùi Đăng Khoa, ông nói Đông y không bằng Tây y à?”

Quỷ y Tả Sướng lên tiếng nói, âm thanh như tiếng quỷ kêu, có thể dọa chết người.

“Liên quan gì đến ông, ông đã có con đường riêng của mình, đừng có nhúng tay vào Đông y chúng tôi.”

Khấu Thanh hừ lạnh.

“Đáng đời.”

Độc y Hồ Vụ lời ít mà ý nhiều.

Trong lỗ tai cổ y Triệu Linh có một con côn trùng mập mập trắng trắng chui ra, ông ta trực tiếp lấy ra bỏ vào trong miệng, tiếng nói giống như cái ống thổi bị hỏng: “Lần nào cũng là các người cãi nhau, có cái gì mà tranh giành chứ?”


Bên cạnh ông ta cũng là một người đàn ông gầy gò bước ra nói: “Tôi là Trần Thạch từ Bát Cực Quyền, đệ tử của tôi bị người khác đánh phế, tôi đến đây để đòi lại công bằng.”

“Trần lão cẩu, mẹ nó thế mà ông lại đến đây.”

Bùi Đăng Khoa giật hết cả mình, Trần Thạch là võ tôn duy nhất trong Bát Cực Quyền.

Đã biết bao nhiêu năm rồi không xuống núi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.