Lý Hoàng trực tiếp bỏ mặc con gái không quan tâm, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Bác Thần, nói: “Lên đi, chỉ chờ hai người thôi.”
Lúc Vương Bác Thần đi qua bên người Lý Nhược Lan, thản nhiên nói: “Lý Nhược Lan, còn dám nhục mạ mẹ tôi, tôi giết cô.”
Sắc mặt Lý Nhược Lan thay đổi, cả người không tự chủ được bắt đầu phát run.
Trong chớp mắt đấy, cô ta cảm thấy, Vương Bác Thần thật sự sẽ giết mình.
“Đi về nhà đi, chuyện ở đây, con đừng đụng vào. Sau khi về, con đến trước phần mộ của cô Lý Kì quỳ, quét tảo mộ cho cô Lý Kì, nghe ba, đừng có kích thích em họ của con, cậu ta thật sự sẽ giết người.”
Lý Hoàng chua xót nói, xoay người đi theo.
Lúc này, trong phòng họp, Lý Kiệu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở phía đối diện, nói: “Lan Hiếu, tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh ra tay với nhà họ Lý chúng tôi, không có lợi. Tân Thành, là hạng mục mà thần chủ chỉ định, anh là muốn chết đúng không? Dám đụng vào nhà họ Lý chúng tôi lúc này!”
Lan Hiếu dựa về sau, cười nói: “Lý tổng, lời này của anh là có ý gì? Hạng mục Tân Thành là nhà họ Lý mấy người nhận được, nhà họ Lý mấy người không hoàn thành được, thần chủ có trách tội cũng là trách tội nhà họ Lý mấy người, liên quan gì đến tôi?”
Lý Kiệu tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Lan Hiếu, anh cho rằng anh sẽ ăn được nhà họ Lý chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, cùng lắm cá chết lưới rách!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347890/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.