Chương trước
Chương sau
Raymond cảm thấy tâm như tro tàn! Gã không dám quay đầu lại, bởi vì gã biết, dù bản thân có quay đầu, cũng chỉ đối diện với cái chết. Dưới tình trạng song phương có kỹ năng tương đương, dù Raymond có quay đầu về sau nổ súng cũng không có tốc độ nhanh bằng người sau lưng trực tiếp bóp cò.

Bởi vậy, Raymond chỉ còn lựa chọn giơ hai tay lên.

Bộp!

Tiểu Yêu không hề do dự, một phát bắn trúng lưng Raymond, viên đạn lập tức chấn động tới trái tim gã.

Mặc dù Raymond mặc áo chống đạn ba lỗ, nhưng một phát này cũng đủ khiến gã choáng váng!

Sau đó, Tiểu Yêu như mèo vờn chuột, lao tới phía trước một cách mạnh mẽ, dao găm lóe lên, cắt đứt động mạch cổ của Raymond.

“Mẹ, súng tốt hơn súng của mình.” Tiểu Yêu cầm lấy khẩu súng bắn tỉa của Raymond và bắt đầu nhắm xuống núi.

Nhóm người của Hồ Quý đều biết tay bắn tỉa của đội ở trên cao, vì thế bọn họ không hề che giấu vị trí của bản thân.

“Bằng! Bằng bằng!” Tiểu Yêu vừa ra tay, đã giết chết ba người bên phía Hồ Quý.

“Không hay rồi! Ngài Hồ Quý, Raymond có thể xong đời rồi!”

“Chuyện gì xảy ra?” Đội ngũ Hồ Quý vội vàng ẩn nấp.

Âu Dương Tất Tùng lại thấy khó hiểu: “Ai đang giúp chúng ta?”

Bùm! Anh ta chưa dứt câu, một người trong đội anh đã bị bắn trúng đầu!

“Khốn nạn! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Âu Dương Tất Tùng nghĩ mãi không ra! Người bắn tỉa trên sườn núi rõ ràng đã giết chết ba người bên Hồ Quý ngay lúc nãy! Tại sao giờ lại chĩa súng tới bên anh?

Will vừa mới thả lỏng được vài giây, anh ta nghĩ rằng tên bắn tỉa ở sườn núi đã chết, nhất định đó là quân tiếp viện phía anh.

Nhưng anh đã rất sốc khi thấy đối phương giết hai người cùng phe với mình!

Sững sờ một lúc, Will đột nhiên cảm thấy não chấn động! Đôi mắt anh ta mở trừng trừng, không thể tin nổi, đã bị Tiểu Yêu bắn vào đầu.

Lúc này, đội ngũ của Âu Dương Tất Tùng và Hồ Quý dây dưa với nhau trong khu nhà Âu Dương, cuộc chiến diễn ra ngay trên đường.

“Chúng tôi đến rồi!” Giọng nói của Thân Đại Tráng vang lên, trên không trung xuất hiện ba chiếc trực thăng, bay thẳng tới khi nhà Âu Dương.

“Bằng bằng bằng!” Trên ba chiếc trực thăng đều được trang bị súng máy, ba chiếc đồng thời phun ra một loạt đạn tóe lửa, bắn thẳng tới khu nhà Âu Dương!

Bộp bộp bộp! Trong khu nhà Âu Dương, ngay lập tức có ít nhất sáu người tử vong, dù là đội Hồ Quý hay Âu Dương Tất Tùng đều có thương vong. Đây là cuộc tấn công không chủ đích, không biết ai với ai, trực tiếp tiêu diệt!

Khu nhà Âu Dương lập tức rơi vào tình trạng hỗn độn, người ngã ngựa đổ.

Đội ngũ hai bên xáp lại một chỗ với nhau, hoàn toàn rối loạn.

Ba chiếc trực thăng được vũ trang đầy đủ, chia làm ba góc, với hỏa lực cực mạnh bắn loạn xạ tới khu dinh thự! Đạn bay ra như liên thanh.

Oành! Rầm Rầm! Một quả bom được thả xuống từ chiếc máy bay trực thăng! Hiện giờ khu nhà càng náo loạn hơn.

Tiểu Yêu ở giữa sườn núi càng hưng phấn: “Tốt! Mục tiêu của mình đây!”

Bùm! Bằng bằng! Tiểu Yêu mặc kệ người trong khu nhà thuộc đội ngũ nào, chỉ cần ngoi đầu ra là cậu ta bắn vỡ đầu!

Chưa tới một phút, Tiểu Yêu đã diệt gọn năm người!

Toàn bộ khu nhà ngập trong khói lửa, rất nhiều biệt thự đã bị ném bom phá hủy, xác chết la liệt khắp nơi!

“Diệp Vô Phong, tìm kiếm mục tiêu! Tôi chặn đường tiêu diệt kẻ thù đang chạy trốn.” Du Kinh Hồng nói với Diệp Vô Phong qua bộ đàm.

“Được rồi.” Diệp Vô Phong đã đến tường rào bên ngoài, thuận tay giết chết một tên, sau đó đi vào bên trong khu nhà rồi chạy vụt đi!

Đây không phải là chuyện bình thường! Ba chiếc trực thăng vẫn đang bắn phá kịch liệt!

Diệp Vô Phong dưới làn đạn mà trực thăng bắn ra, với thân pháp không ngừng biến ảo tiến lên, với tốc độ cực nhanh chạy tới chỗ Âu Dương Lôi.

Âu Dương Lôi nấp rất kĩ, nhưng khi Diệp Vô Phong đến, dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, anh đã tìm ra chỗ nấp của Âu Dương Lôi một cách nhanh chóng.

Loảng xoảng! Diệp Vô Phong một cước đá bay cánh cửa chống trộm cực kì chắc chắn, có thể thấy anh có công lực rất mạnh.

Bằng bằng! Âu Dương Lôi theo bản năng bắn về phía cửa, nhưng lại phát hiện không có ai ở cửa?

Vèo! Một bóng trắng xuất hiện.

“A?” Âu Dương Lôi chỉ cảm thấy vai mình đau nhức, nơi đó cắm một con dao găm!

Leng keng, ông ta không cầm chắc khẩu súng, nó rơi xuống mặt đất.

Thân ảnh Diệp Vô Phong lóe lên, anh tiến vào căn phòng dưới tầng hầm này.

Âu Dương Lôi hét lên một tiếng, giơ tay trái lên đánh Diệp Vô Phong!

Bốp! Diệp Vô Phong đá ra một cược, Âu Dương Lôi như bị xe lửa tông, cơ thể bay về phía sau, rầm một tiếng, đập lên vách tường sau đó trượt xuống.

Thương Tam Lãng phản ứng càng chậm, vừa mới chuẩn bị móc súng ra, thì Diệp Vô Phong đã xuất hiện ngay bên cạnh anh ta, quét chân một cái, hai chân Thương Tam Lãng liền gãy!

Gã té ngã xuống dưới đất, Diệp Vô Phong đã đến trước mặt anh ta: “Thương Tam Lãng, Âu Dương Lôi có một bức tranh, anh chắc biết nó ở đâu chứ.”

Nhìn thấy vẻ mặt quật cường của Thương Tam Lãng, Diệp Vô Phong duỗi chân giẫm lên hai cái chân gãy của anh ta!

“Ngao! Tôi nói, tôi nói! “ Thương Tam Lãng liến nhìn Âu Dương Lôi đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh: “Trân bảo nhà họ Lôi đều ở bên trong, chìa khóa ở trên người ngài Lôi, hơn nữa, chỗ đó còn cài đặt mở khóa bằng tròng mắt, chỉ có ngài Lôi mới có thể mở ra.

Ngay sau đó, theo lời chỉ dẫn của Thương Tam Lãng, Diệp Vô Phong đã tìm thấy bức tranh “Mã đáo thành công”, anh cẩn thận mở nó ra, Diệp Vô Phong chiếu đèn lên kiểm tra rồi gật đầu: “Chính là nó!”

Rồi tiện tay cất bức tranh kia vào trong ngực.

“Tao liều mạng với bọn mày!” Âu Dương Tất Tùng chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp và bắt đầu nổ súng vào một chiếc trực thăng nào đó!

Tằng tằng tằng! Chiếc trực thăng bên cạnh, với viên đạn hình con thoi đã bắn trúng Âu Dương Tất Tùng! Thậm chí còn biến anh ta thành cái sàng.

“Đội thứ nhất, nhảy dù xuống khu nhà! Đội thứ hai, đội thứ ba tiếp tục truy tìm kẻ địch lọt lưới!” Thân Đại Tráng ra lệnh.

“Vâng!” Sau khi nhận được mệnh lệnh, đội một thông qua thang dây đến khu nhà.

“Anh em, có chuyện để làm rồi!” Đường Trảm cười một tiếng: “Đánh rắn dập đầu, kiểm lậu nào!”

“Không được nhúc nhích, nộp vũ khí đầu hàng sẽ được tha mạng!” Đội một tiến vào khu nhà, bắt đầu chiếm các vị trí quan trọng.

Chỉ hơn mười phút, toàn bộ khu nhà cơ bản đã bình tĩnh trở lại và bước vào công đoạn cuối cùng là thu dọn chiến trường.

Thân Đại Tráng nói vào bộ đàm: “Đội hai và đội ba, chú ý phân biệt địch ta, tìm kiếm cá lọt lưới, kiên quyết không thể để sổng một người nào!”

“Vâng!”

“Đội một, lập danh sách thống kê thương vong cùng tù binh! Nhanh lên.”

“Vâng.”

Du Kinh Hồng đi tới bên người Du Kinh Hồng, ánh mắt hai người khẽ dao giao nhau qua một thoáng, Du Kinh Hồng biết ngay Diệp Vô Phong đã tìm được bức tranh mà cô cần.

Bạch Tinh Đồng xuất hiện trong tầm hầm cất giữ bảo tàng: “Niêm phong phòng này rồi kiểm kê mọi thứ cho tôi!”

Du Kinh Hồng cười nói: “Khi Âu Dương Lôi ngã xuống, Liêu Đông xem ra được ăn no rồi.”

Thân Đại Tráng gật đầu: “Tướng quân Du nói đúng! Âu Dương Lôi vơ vét tài sản của dân, giàu tới nỗi thành kẻ địch của quốc gia rồi!”

Ngày hôm sau, các thành viên ban đấu thầu nghe tin Âu Dương Lôi đã ngã ngựa, cuối cùng mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng không cần lo lắng người nhà bị hại nữa!

Những nhà kinh doanh khắp Liêu Đông không còn nhiệt tình tham gia đấu thầu sân vận động nữa, ngay cả khi bọn họ có tham gia, thì họ cũng đến để giúp công ty Hoa Cường đấu thầu!

Công ty Hoa Cường đấu thầu thành công hạng mục sân thể dục, Lâm Thư Âm sắp làm một công việc lớn ở Liêu Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.