Chương trước
Chương sau
Hai đêm liên tiếp diễn ra như vậy, khiến đội ngũ Âu Dương Tất Tùng phải chịu dày vò thê thảm.

Còn người ẩn trong bóng tối chân chính như Hồ Quý thì chỉ cần điều động hai ba người mà thôi đã đạt được hiệu quả như thế.

Giặc sáng, ta tối đôi khi dễ dàng như vậy.

Hồ Quý phái người đi điều tra thực ra cũng vì trong lòng anh ta cảm thấy không yên tâm, cứ như mọi hành động của anh ta bị người nào đó giám sát và điều khiển bí mật!

Vì thế, anh ta muốn quấy rối nhà Âu Dương, hy vọng thế lực thứ ba sẽ vì thế mà lộ ra sơ hở.

Nhưng trải qua hai lần hành động, Hồ Quý không hề phát hiện ra sự tồn tại của bên thứ ba.

Anh ta bắt đầu cảm thấy yên tâm, thoải mái hơn và ra lệnh cho đội ngũ của anh ta dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, hành động ngay trong đêm nay!

Hồ Quý không biết Âu Dương Lôi đã bị mất một chiếc xe vận chuyển trân bảo, nếu không, anh ta đã tăng cường cảnh giác, ít nhất cũng không dám hành động trong đêm nay.

Mà lợi dụng công nghệ cao để nắm bắt được lịch trình di chuyển xe vận chuyển trân bảo của Âu Dương Lôi, Đường Trảm cuối cùng cũng cướp được trân bảo nên mấy ngày nay cực kì hào hứng! Kiếm được một khoản lớn đương nhiên tâm trạng phải tốt rồi.

Dù Đường Trảm không phái người đi do thám thì tin tức từ bên quân đội về tình hình nhà Âu Dương lúc nào cũng có thể gửi tới, nên anh ta dứt khoát dẫn anh em của mình đi nghỉ ngơi lấy sức.

“Ngài Diệp, theo phân tích hình ảnh trên vệ tinh của chúng tôi, đội ngũ của Hồ Quý hiện đang ở gần khu dinh thự nhà Âu Dương, khoảng cách hiện tại không tới một kilomet.” Thân Đại Tráng gọi điện thoại thông báo tình hình.

“Ah? Rất tốt, đội trưởng Thân, quân của cậu đã đến chưa?” Lúc Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi, anh vẫn đang lái xe trong nội thành, nghe thấy thế thì lập tức quay đầu, chạy xe như bay tới dinh thự nhà Âu Dương.

Thân Đại Tráng nói: “Quân đội và cảnh sát đặc nhiệm của tôi đang ở một xóm nhỏ cách dinh thự nhà Âu Dương tầm mười kilomet. Chúng tôi có máy bay trực thăng, nên có thể có mặt tại dinh thự nhà Âu Dương trong vòng vài phút. Ngài Diệp, đội của ngài đâu?”

Diệp Vô Phong nói: “Tôi đang trên đường tới nơi rồi! Người của tôi vẫn ẩn núp tại chỗ cũ, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra?”

Thân Đại Tráng nghi ngờ nói: “Đội của ngài vẫn luôn ở chỗ đấy?”

Diệp Vô Phong tự tin nói: “Đương nhiên ở đấy rồi! Chẳng quả bọn họ có phương pháp ẩn náu đặc biệt, dù quân đội của anh có dùng hình ảnh nhiệt của vệ tinh, cũng không có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ.”

“Tốt! Ngài Diệp, hãy ra lệnh cho đội của ngài phối hợp hành động với đội của tôi!” Thân Đại Tráng càng tin tưởng hơn!

Bọn họ không thể phát hiện ra đội ngũ của Diệp Vô Phong, cũng có nghĩa đội ngũ đó có bản lĩnh thực sự.

“Đường Trảm, cậu ngủ nướng mấy ngày nay sao?” Diệp Vô Phong gọi điện thoại nói đùa với Đường Trảm.

“Oa haha! Lão đại, mấy bữa nay tôi có ngủ nướng đâu! Anh nói đi, sắp bắt đầu rồi sao?” Đường Trảm nhận được điện thoại lập tức bật dậy nhìn ra ngoài sơn động.

Sáu người anh em bên cạnh anh ta không cần anh ta chỉ đạo, đã bắt đầu kiểm tra súng ống và đạn dược của mình.

Diệp Vô Phong nói: “Sẵn sàng hành động!”

“Được rồi!” Đường Trảm cúp điện thoại, vẫy tay với sáu người anh em của mình: “Xuất phát! Dựa theo kế hoạch từ trước, đợi đến thời điểm trận chiến gay cấn nhất, chúng ta bắt đầu tiêu diệt bắn tỉa bên đó rồi dốc sức đánh chó thôi!”

Anh ta hưng phấn nói: "Cho nên, trước Âu Dương Tất Tùng và Hồ Quý đánh nhau kịch liệt nhất, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là ẩn nấp thật tốt! Không thể dính vào, nếu không, chúng ta sẽ đối mặt với kẻ địch hai bên."

Tiểu Yêu lười biếng đeo khẩu súng bắn tỉa lên lưng: “Biết rồi, biết rồi, lão đại đừng dông dài như thế chứ.”

Đường Trảm gõ một cái vào đầu Tiểu Yêu: “Mất dạy! Cậu phụ trách tên bắn tỉa gọi Raymondmond, tên đó không dễ đối phó như thế đâu.”

Tiểu Yêu nhe răng: “Lão đại, bao nhiêu kẻ chúng ta đã giết thì có kẻ nào dễ đối phó đâu?”

Bảy người đi tới cửa hang tồi lần lượt xuống dưới bằng dây thừng.

Hóa ra hang động của bọn họ cách mặt đất tầm sáu mươi mét, hơn nữa cửa động lại khá khuất, cho dù Âu Dương Tất Tùng có lục soát cả ngọn núi này mấy lần cũng không phát hiện sự tồn tại của hang động này.

Đường Trảm là một người rất giỏi trong việc tìm kiếm địa điểm ẩn núp.

“Báo cáo ngài Tất Tùng, chúng tôi đã mất liên lạc với bốn trạm gác ngầm trong vòng một phút! Tôi đã gửi cho ngài vị trí của bọn họ!”

"Rất tốt! Tất cả mọi người chú ý, con chuột đã dính bẫy! Theo kế hoạch ban đầu mà làm, đợi đến khi bọn họ vào vòng phục kích, thì chúng ta sẽ nổ súng! Chú ý, tất cả phải bình tĩnh!" Âu Dương Tất Tùng là một vị chỉ huy được huấn luyện bài bản.

Anh ta đặc biệt liên hệ với Âu Dương Lôi: “Bố, tốt nhất bố trốn đi! Thương Tam Lãng, thông báo cho tất cả mọi người trong dinh thự nhà Âu Dương không được bật điện! Nếu không bọn họ sẽ trở thành mục tiêu của kẻ địch!”

Thương Tam Lãng nói: “Cậu Tất Tùng cứ yên tâm, tôi đã thông báo cho mọi người biết rồi. Tôi sẽ lập tức mang ngài Diệp đi trốn!”

Oành! Oành! Hai quả lựu đạn đột nhiên phát nổ tại khu nhà Âu Dương, ánh lửa lóe lên! Trận chiến chính thức bắt đầu.

Tạch tạch Tạch… Bùm bùm! Xen lẫn tiếng súng ngắn là tiếng súng trường, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ vang lên, trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt!

Bất kì ai nổ súng cũng đều bị lộ vị trí và kết quả cuối cùng cũng đón một loạt đạn đến từ đối thủ!

Những người tham gia trận chiến như này đều là cao thủ có dày dặn kinh nghiệm, xem ai phản ứng chuẩn xác hơn, căn chỉnh thời gian tốt hơn, chỉ cần có phản ứng hơi chậm một chút, thì viên đạn của đối phương sẽ vô tình bắn vào cơ thể mình!

Đương nhiên, trên chiến trường đạn lạc bay như mưa, dù phản ứng hoàn toàn chính xác cũng có thể chết bất đắc kỳ tử!

Chiến tranh tàn khốc như thế đó.

Raymond đang mai phục tại sườn núi đã lắp xong súng bắn tỉa, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Bằng! Một thành viên của Âu Dương Tất Tùng đã bị một cú headshot!

Bằng bằng! Lại thêm hai người nữa bị bắn trúng đầu!

“Thằng khốn!” Âu Dương Tất Tùng giận dữ: “Will, cảnh cáo tên bắn tỉa của đối thủ! Nhất định phải tiêu diệt được gã!"

“Ok!” Will đã ngắm chuẩn từ sớm, lập tức bóp cò!

Bằng! Raymond lăn sang một bên, bắt đầu đổi chỗ bắn lén.

Will cũng lập tức thay đổi vị trí, tiếp tục dùng kính ngắm tìm kiếm vị trí xung quanh Raymond.

Tạch tạch tạch! Lâu lâu vẫn có người bắn súng, tiếng súng đạn vang lên.

Toàn bộ khu nhà Âu Dương đã biến thành chiến trường đẫm máu, nhiều thành viên khác của nhà họ Âu Dương vô duyên vô cớ bị thương chỉ có thể kinh hoảng trốn ở chỗ ở của mình, nhưng họ cũng có thể chết bất cứ lúc nào.

“Bà nội nó, trận này cũng hay đó, thú vị rồi.” Đường Trảm ẩn nấp bí một ở một chỗ, quan sát trận chiến rồi đưa ra đánh giá.

“Ngài Diệp, ngài đã tới chưa?” Giọng nói của Thân Đại Tráng vang lên qua kênh truyền tin công cộng từ bộ đàm của quân đội.

“Tôi đã đến rồi.” Diệp Vô Phong cũng không nói rõ vị trí của anh, bởi vì bộ đàm của quân đội sẽ báo cho đối phương biết vị trí của anh.

“Tôi cũng đã đến.” Trên kênh công cộng phát ra giọng nói của Du Kinh Hồng!

“A! Tướng quân Du cũng đến? Thật tốt quá!” Thân Đại Tráng hưng phấn nói: “Chúng tôi luôn theo dõi tình hình trận chiến bằng vệ tinh, thời điểm thích hợp, máy bay trực thăng của chúng tôi sẽ cất cánh ngay lập tức! Lần này chúng ta phải bắt gọn Âu Dương Tất Tùng và Hồ Quý! Tuyệt đối không thể để thoát một ai!”

Mấy phút sau, hai bên Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng đã thiệt hại không ít, Tiểu Yêu đột nhiên xuất hiện sau lưng Raymond: “Raymond!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.